Hồn Thuật

Chương 229 : Không Tử(1)

Hồn Thuật Tác giả: Vosonglinh Chương 230: Không Tử(1) Nguồn: Tàng Thư Viện Ba tháng trôi qua, đoàn người Văn Lục đã diễn luyện hai đại trận rất nhiều lần. Cho dù không đạt tới mức hoàn hảo như lời cô nàng sát thủ nói thì cũng đạt đến tám chín phần. Các đệ tử tinh anh ở đây ai nấy đều thuộc dạng thiên tài ngàn vạn người chọn một, bởi vậy trí tuệ cùng phản ứng nhanh nhạy đều thuộc dạng xuất sắc, học một hiểu mười, phối hợp trận binh cực kỳ nhuần nhuyễn. Cũng trong thời gian này, dưới đề nghị của mọi người, Văn Lục cũng để em gái mình ra nhập con đường tu thuật của Đại Việt. Điều làm Văn Lục ngạc nhiên là sau khi dùng đan dược thức tỉnh, Mầm Thế Giới của nàng lại mang thuộc tính hắc ám giống như của cô nàng sát thủ. Bởi vậy cả ba tháng trời, nàng chỉ lẽo đẽo đi theo Hương để học hỏi. Hơn nữa dường như cùng thuộc tính, tình cảm của hai người cũng rất tốt, Hương sát thủ cũng bỏ đi vẻ lạnh lùng cao ngạo mà hướng dẫn nàng từng li từng tí. Bất quá Mầm Thế Giới em gái của Văn Lục thực sự chỉ đạt trung bình, nếu không nói là rất thấp. Cấp bậc Mầm Thế Giới cũng như cấp bậc linh căn của tu chân rất quan trọng đối với tu thuật giả, trong khi đó cấp bậc Mầm Thế Giới của em gái Văn Lục chỉ đạt mức độ giữa cấp năm và cấp sáu. Như vậy nếu chăm chỉ tu luyện, sau này tu vi của nàng cũng chỉ miễn cưỡng được xếp vào dạng tinh anh, chứ không thể nào gọi là thiên tài. Đương nhiên đời người có vô số kỳ ngộ, nếu biết nắm giữ chắc kỳ ngộ của mình thì việc thay đổi tư chất của Mầm Thế Giới cũng không hẳn là không được. Văn Lục cũng chỉ có cố hết sức để che trở bảo vệ người trong gia đình thôi, hiện tại so với việc cả ba người đều là người phàm thì đã may mắn hơn nhiều. Văn Lục cũng lấy từ trong Mầm Thế Giới ra những quả đào tỏa ra hương vụ hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Đây là những quả đào được Hà Nhân tiền bối đưa cho lúc rời mặt trăng của hành tinh Klake. Những quả đào này đều được linh khí của trời đất nuôi dưỡng, lại được đại trận của tiền bối tẩm bổ có thể nói “đào tiên” của Tôn Ngộ Không hái cũng chỉ đạt mức này mà thôi. Nhất là những cây đào này đã sống qua vài trăm năm, chỉ cần thời gian ngắn nữa thôi sẽ sinh ra linh trí, lúc đó sẽ có thể tu luyện như một tu luyện giả bình thường. Lúc đó sức mạnh quả thực khó lường. Thiên địa rất công bằng, thực vật tu luyện thành tinh khó gấp ngàn vạn lần so với động vật, nhưng nếu tu luyện thành thì sức mạnh đương nhiên sẽ mạnh mẽ hơn rât nhiều so với những tu luyện giả cùng cấp. Nhìn gia đình mình, Văn Lục ấm áp chọn ra ba quả đào có linh khí nồng đậm nhất to bằng cái bát ăn cơm. Ban đầu cha mẹ và em gái hắn vẫn chỉ trầm trồ khen ngợi hắn bứt đâu ra được những quả đào to như vậy. Văn Lục chỉ cười cười bảo mọi người ăn nhanh chóng. Cũng may những quả đào do Hà Nhân tiền bối trồng này không giống như những viên đan dược của người tu luyện. Đan dược hầu hết khi bỏ vào trong miệng thì đều bùng phát dược lực cho tới khi cạn kiệt thì mới thôi. Chính vì điều này mà người tu luyện nếu không đủ cấp bậc mà dụng đan dược cấp cao liền bị dược lực tràn ra, thân thể không kháng cự nổi mà bạo thể. Đương nhiên cũng có một loại đan dược chính là khi vào trong cơ thể liền tùy theo tình trạng cơ thể của người sử dụng mà tỏa ra dược lực phù hợp. Những loại đan dược này đều thuộc những dạng đan dược cấp cao không phải ai cũng được sử dụng. Những quả đào này cũng có phương thức tác dụng như những đan dược loại sau. Khi ăn vào trong, linh khí nồng đậm sẽ lan dần ra từng kinh mạch, từng xớ thịt để cải tạo, nâng cấp, đồng thời loại bỏ những nhân tố có hại của cơ thể. Nếu như cơ thể không thể nào dùng hết được linh khí trong trái đào, thì những linh khí này sẽ ẩn núp trong từng bộ vị của cơ thể và ngày ngày lan tỏa linh khí bồi dưỡng thân thể cho tới khi cạn kiệt thì hoàn thành. Đây đúng là một loại “thức ăn” no lâu. Không ngoài dự đoán của Văn Lục, em gái hắn sau khi ăn xong tu vi liền phóng như hỏa tiễn nhảy lên cấp hai tu thuật giả ngồi. Nếu không phải Văn Lục bắt nàng kìm hãm lại tốc độ thì nàng còn “lên cấp” ùn ùn nữa. Tu thuật giả không như các dòng tu luyện khác, chỉ cần cấp đủ linh khí để mở rộng Mầm Thế Giới thì hiển nhiên sẽ lên cấp. Người có cấp bậc Mầm Thế Giới cao thì hấp thu linh khí nhanh, người có cấp bậc Mầm Thế Giới thì hấp thu chậm, đây cũng là nguyên do tại sao có người tu luyện cả mấy chục năm mới đủ linh khí để tăng cấp tu vi, trong khi đó lại có người chỉ vài ngày là đủ. Em gái Văn Lục cũng không phải tự mình hấp thu linh khí trời đất từ bên ngoài mà sử dụng của trái đào kia. Như vậy đương nhiên là Văn Lục không đồng ý. Văn Lục muốn em gái hắn dựa vào những dòng linh khí này mà ngộ ra phương thức của mình, có lợi ích cho việc tu luyện sau này, chứ nếu dùng trái đào để lên cấp thì tới cấp năm cấp sáu phải dùng bao nhiêu trái cho đủ? Đối với cha mẹ Văn Lục thì lại càng đơn giản, cái Văn Lục muốn chính là tăng cường sức khỏe cho cha mẹ, nhất là mỗi một trái đào đều đem lại cho cha mẹ hắn ba trăm tuổi. Thân thể khỏe mạnh thì tuổi thọ đương nhiên cũng tăng theo. Tất nhiên là tác dụng “khủng bố” này chỉ có ở quả đầu tiên, quả thứ hai đã giảm xuống còn một nửa, quả thứ ba lại giảm tiếp chỉ còn một phần tư. Cứ như vậy cho tới khi không có tác dụng gì. Đại loại hiện giờ cha mẹ Văn Lục đều có mức tuổi thọ trên dưới năm trăm. Quãng thời gian này cũng đủ cho Văn Lục tìm được cách khác. Đồng thời hắn cũng thức tỉnh Mầm Thế Giới cho cha mẹ hắn, cho dù Mầm Thế Giới có cấp bậc cực thấp đi chăng nữa thì có tu luyện vẫn hơn là không, ít nhất cũng phải có tác dụng như… các cụ tập dưỡng sinh là được rồi. Cha mẹ hắn cả đời vất vả, giờ là lúc hắn báo hiếu chứ không phải lôi kéo các cụ đi trên con đường đầy tranh đoạt. Văn Lục cũng không quên vị trưởng tộc kia. Văn Lục cá rằng nếu từ nhỏ vị trưởng tộc này được thức tỉnh Mầm Thế Giới thì ắt hẳn giờ cũng là nhân vật có chút tên tuổi. Văn Lục giành cho vị tộc trưởng này mấy trái đào, đồng thời cũng căn dặn đám ngoại môn đệ tử của hai môn phái Lệ Sơn và Tản Viên giúp đỡ những việc dưới nhân gian của lão. Vị trưởng tộc này ngày trước mũi để trên trán không coi chi dòng của Văn Lục ra làm sao. Văn Lục cũng biết hiện tượng này thì hầu như họ nào cũng có, chi thứ luôn luôn phải đứng phía sau. Bất quá hiện tại vị trưởng tộc này không ngừng nâng cao tầm quan trọng chi thứ của gia đình Văn Lục lên, mơ hồ có xu hướng còn trên vị trí của tộc trưởng. Mọi việc đều chạy tới hỏi ý kiến cha Văn Lục làm cha hắn vò đầu bứt tai hoài. Chuyện liên quan tới tông tộc cha hắn nào có biết chút gì, cuối cùng lại dốc lên đầu Văn Lục khiến hắn chuồn còn nhanh hơn thỏ. Văn Lục cũng không lo lắng tộc trưởng tiết lộ việc “thần tiên” xuất hiện ở làng. Không cần Văn Lục phải nhắc, vị trưởng tộc này sau khi thấy cả làng đều không đề cập gì tới chuyện hồi đầu năm liền cực kỳ kín miệng, ngay cả con cháu cũng không hé răng một lời. Hơn nữa Văn Lục cũng tạo một cái phong ấn trong não hải của tộc trưởng, chỉ cần tộc trưởng muốn đề cập vấn đề gì tới bọn hắn là liền tự nhiên quên mất. Đây không phải là Văn Lục không tin tưởng tộc trưởng mà là hắn lo lắng nhỡ tộc trưởng trong cuộc rượu biết đâu lại “cao hứng” như cha hắn mấy hôm trước? Văn Lục cũng không biết tại sao Văn Lang Thiên lại quy định tu thuật giả không được tiết lộ thân phận của mình đối với người phàm. Nhưng đã là quy định do Long Quân Thiên Đế cùng các trưởng lão quy định thì hẳn là có nguyên do, Văn Lục cũng không muốn mình sơ sót mà làm trái. Cũng bởi nguyên nhân này mà cả ngàn năm nay không có một người dân Đại Việt nào biết được đất mình còn có tồn tại một thế lực hùng mạnh chống đỡ sau lưng. Thoáng chốc ba tháng xuân trôi qua, mồng chín tháng ba âm lịch sẽ là ngày Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả tổ chức. Hôm nay đã là ngày mồng ba tháng ba, đám người Văn Lục rục rịch chuẩn bị lên đường đi tới Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả. Cũng như mọi lần, Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả sẽ được tổ chức ở một không gian riêng gọi là Địa Cầu Đại Hội Giới . Lần này cổng của Địa Cầu Đại Hội Giới sẽ được mở ở trên đỉnh núi Everest, đỉnh núi cao nhất thế giới. Muốn đến đỉnh núi Everest, từ Đại Việt phải bay qua một quãng đường dài mới tới nơi. Tuy nhiên đối với đoàn người Văn Lục mà nói với tốc độ khủng bố như vậy thì quãng đường đó bọn họ còn chưa để vào mắt. Văn Lục biết chuyến đi này nhìn thì bình thường nhưng hung hiểm tứ bề, do vậy hắn để Lệ Thanh ở lại cùng gia đình. Lệ Thanh và em gái Văn Lục mới gặp đã thân, do vậy đồng ý ở lại, vừa có thể tu luyện lại vừa có thể làm bạn với em gái của Văn Lục. Sau khi an bày ổn thỏa, sáu mươi tinh anh của tu thuật Đại Việt đều tới chùa Trần Quốc thắp nhang. Đây là một tục lệ đã trải qua bao đời nay. Đối với việc liên quan tới danh dự của một đất nước, tất cả đều muốn tới thắp nhang tại chùa Trấn Quốc, giống như khi xưa các đời vua mỗi lần đánh đuổi giặc ngoại xâm đều tới cúng bái cầu mong tổ tiên chúc phúc. Mặc dù hiện tại ngôi chùa đại biểu cho sự kiên cường của một dân tộc không được bề thế rộng dãi như xưa, bất quá điều này cũng không làm giảm được vị trí trọng đại trong lòng mấy người Văn Lục. Hoàn tất việc thắp nhang sáu mươi tinh anh bay vút tới đỉnh núi Hoàng Liên Sơn chờ đợi những tiền bối đức cao trọng vọng đi cùng. Vừa đặt chân lên đỉnh núi, Văn Lục liền được Ức Trai tiền bối truyền âm. Văn Lục để Thủ Hộ Giả Lê sắp xếp mọi người, một mình Văn Lục bay chếch sang bên phải hai ngọn núi gặp Ức Trai tiền bối. Nhìn một cụ lão râu tóc phất phơ theo chiều gió, bộ áo truyền thống màu nâu xám thâm thúy bay phần phật Văn Lục vừa đáp xuống liền cung tay nói: - Cháu đã tới. Ức Trai tiền bối không quay lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía đông, mà Văn Lục cũng lặng lẽ đứng phía sau nhìn mặt trời dần ló dạng nơi chân trời. Qua hồi lâu, Ức Trai tiền bối khẽ thở dài rồi nói: - Sắp tới ta phải về Văn Lang Thiên. Có một số việc trước khi đi ta phải dặn riêng mình cháu. Văn Lục thoáng sửng sốt nói: - Cụ không thể đi cùng chúng cháu sao? Ức Trai tiền bối lắc đầu: - Đám Không Tử đã bắt đầu tấn công Văn Lang Thiên. Ta phải về… Văn Lục nghe vậy giật mình cái thót: - Không Tử Ư? Đó là cái gì vậy thưa cụ?