Hồn Thuật
Chương 227 : Diệu Thiện
Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 228: Diệu Thiện
Nguồn: Tàng Thư Viện
Đoàn người Văn Lục cười đùa vui vẻ, đang tính đi vào trong đại điện thì bỗng Văn Lục ngẩng đầu nhìn về phía bắc cau mày. Cả đám ngạc nhiên đứng ngẩn người không hiểu ra làm sao thì một bóng ảnh như lưu tinh tỏa ra quang mang màu vàng óng đứng trên một cái đài sen màu trắng từ phía bắc nhanh chóng bay tới.
Bóng ảnh vừa hạ xuống sân điện đã trầm tĩnh nói:
- A di đà phật! Tu thuật giả và Phật giả chúng ta đã có hiệp ước không xâm phạm nhau. Cớ gì các thí chủ lại tới gây sự ở chốn cửa phật từ bi thế này?
Văn Lục nghe vậy ngạc nhiên quay lại nhìn những tinh anh ở phía sau. Nhìn qua một lượt thấy ai cũng vẻ mặt ngơ ngác, xem chừng bọn họ cũng chẳng hiểu truyện gì xảy ra. Mẹ Văn Lục đứng bên cạnh mấy hôm nay cũng thấy nhiều “thần tiên” làm phép cho nên ngoài hiếu kỳ nhìn vị sư trước mắt cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Nhưng mà ni cô nhỏ nhắn đứng bên đã há hốc mồm đứng im như tượng. Không ngờ truyền thuyết về phẩn đà, bồ tát là có thật khiến nàng choáng váng một hồi.
Văn Lục nhìn qua một lượt người tỏa ra hào quang như bồ tát tái sinh trước mắt nói:
- Vị đại sư này! Hình như có chút hiểu lầm ở đây thì phải? Chúng ta chỉ là theo mẹ ta tới thăm chùa mà thôi. Đâu đến nỗi “gây sự” như đại sư nói chứ?
Nhìn qua, Văn Lục biết cái vị đại sư “khoe mẽ” cả người rực sáng này thực tế mới đạt cấp bảy tu luyện giả. Lôi bất kỳ người nào phía sau hắn ra cũng đủ đánh cho người này te tua chạy trốn. Chẳng qua trong lời người này nói Tu Thuật giả và Tu Phật giả hình như có điều minh ước gì gì đó. Bên này nghe Văn Lục nói vậy vị “đại sư” kia cũng ngớ người, tiếp đó nói:
- Các vị tới thăm có mang theo bái thiếp không? Có thể cho tiểu nạp coi qua được chứ?
Văn Lục bực mình quay lại nhìn cả đám mắt tròn mắt dẹt phía sau nói:
- Thế này là thế nào? Không ai biết gì à?
Hơn hai mươi cái đầu đều lắc lắc, Văn Lục chán nản chẳng buồn hỏi, xem ra kể mấy người kinh ngiệm đầy mình như Hương sát thủ cũng không rõ chuyện này thì mấy tinh anh suốt ngày đóng cửa tu luyện thì làm gì biết cho nổi.
Sau một hồi vòng vo loạn xì ngầu, đám người Văn Lục được vị “đại sư” kia giải thích mới hiểu ra.
Hiện tại Văn Lục là tu thuật giả của Đại Việt, trong khi đó mấy cái ngôi chùa kia cái nào cũng thuộc Phật Pháp hết. Hai bên tôn trọng nhau thì không thể nào ầm ầm mà vào như hồi nhỏ. Dân thường vào cúng bái hoặc tôn sùng tín ngưỡng thì không sao. Nhưng mà đối với những tu luyện giả như những tinh anh tu thuật giả Đại Việt thì lại khác. Phải qua nhiều thủ tục mà Văn Lục coi là quá “lằng nhằng”, nào đưa bái thiếp, tiếp đó nhận được sự đồng ý của đối phương. Đối phương sẽ cử người đón tiếp…
Nói chung là quá rườm rà như chủ tịch nước này tới thăm nước khác. Hơn nữa trong phạm vi khu vực của đối phương, việc đi lại, hành động cũng gò bó rất nhiều so với bình thường. Điều này không chỉ áp dụng giữa tu thuật giả và tu phật giả mà bất cứ dòng tu luyện nào gặp nhau cũng cần phải thông qua những thủ tục đó. Nếu không sẽ bị coi là “tấn công”, tập kích. truyện copy từ
Cũng may đối phương không biết là do nhìn thấy đoàn người Văn Lục mạnh mẽ nên e ngại hay là do nhận thấy đám người kia chưa gây hại gì nên mới từ tốn nói. Chứ bình thường đã kéo quân đến “hỏi tội” rồi, đánh nhau có khi là việc khó lòng tránh khỏi.
Nghe tới đây đám người Văn Lục mới toát mồ hôi, xem ra kinh nghiệm cuộc sống còn cực kỳ kém cỏi. Mặc dù đánh đấm đoàn người Văn Lục cũng không sợ ai, nghé con nào biết sợ cọp? Nhưng mà cái tội gây chiến giữa hai thế lực, Văn Lục cũng không gánh nổi. Hơn nữa tu Phật giả vốn dĩ chỉ luôn chăm lo tích đức mong muốn đạt được nhiều tín ngưỡng lực để tu luyện thì làm rất ít khi kiếm chuyện gây sự, trừ khi địch nhân khi dễ tận nhà mới bất đắc dĩ ra tay. Cũng chính bởi nguyên do này mà tu thuật giả Đại Việt mới để tu phật giả truyền giáo đạo phật trên lãnh thổ Đại Việt. Những tín ngưỡng lực này chỉ có những thánh nhân Đại Việt do người dân cũng bái tôn sùng mới cần, chứ tu thuật giả thực tế không cần nhiều lắm, lại không có xung đột về lợi ích với phật giáo. Một người dân hoàn toàn có thể theo đạo phật, cũng có thể tôn sùng một vị danh nhân của Đại Việt, hai tín ngưỡng lực này gần như là khác nhau, nó giống như dành riêng ột đối tượng, hoàn toàn không có xung khắc lợi ích. Cho nên Đại Việt hiện giờ chính là mảnh đất “màu mỡ” cho các đạo giáo, thiên giáo… tới truyền đạo.
Đương nhiên trên Văn Lang Thiên thì không thể nào có một đạo giáo nào truyền đạo ở đó. Dù sao đó cũng là căn cơ của tu thuật giả, không có lòng hại người những vẫn phải có lòng đề phòng người. Ai mà biết được những đạo giáo được phép truyền đạo kia đùng một cái hô hào vô số người ra nhập thì lúc đó giai cấp lãnh đạo chỉ có nước khóc không ra nước mắt đâu.
Hiểu ra vấn đề, Văn Lục chỉ còn cách cười trừ nói:
- Là chúng ta không biết. Để tỏ ý, chúng ta sẽ đi ra ngay bây giờ.
Nói xong tính quay lưng bước ra ngoài, phía sau đã vang lên tiếng phật hiệu của vị “đại sư”:
- A di đà phật! Nếu đã tới rồi chính là khác quý của phật giả chúng ta. Hãy để tiểu nạp tần tình làm chủ nhà, tiếp đón các vị.
Văn Lục cười nói:
- Nhưng mà chúng ta không có “bái thiếp” gì gì đó a.
- A di đà phật! Không biết không có tội, bái thiếp cũng chẳng qua chỉ là thủ tục. Mà thủ tục là do con người đặt, hà tất phải quỵ lụy quá mức?
Văn Lục nghe vậy cũng chắp tay nói:
- Ra là thế! Cung kính không bằng tuân lệnh.
- A di đà phật! Tiểu nạp là pháp danh là Diệu Thiện. Chẳng hay quý tính của thí chủ?
- A… tên ta là Văn Lục.
Vừa nghe xong, Diệu Thiện giật mình cái thót, lại nhìn một lượt cả đám tinh anh phía sau ai nấy đều khiến hắn nhìn không thấu. Bất chi bất giác Diệu Thiện đưa tay phải lên vuốt mồ hôi trán cười khổ nói:
- Hóa ra là tiểu nạp có mắt như mù. Văn Lục thí chủ chẳng phải là đội trưởng đội quái vật số mười hai ư?
- Hả? Đại sư biết ta?
- Sao lại không biết. Tên của thí chủ và các thành viên trong đội chúng ta đều đã được nghe qua. Lúc đầu ta còn cho rằng chỉ là đám thanh niên thổi phồng. Không ngờ giờ tận mắt mới thấy mình sai lầm thế nào. Ai da… xem ra lời đồn còn có phần xem nhẹ. Ở tuổi này mà có tu vi như thế… chậc chậc … quả là… nhìn không thấu, thật là sự sâu không thấy đáy.
Đám tinh anh phía sau nghe được lời khen của người trong môn phái đã nhiều, giờ nghe được người ngoài khen ngợi ai nấy đều sáng mắt, bộ dáng cũng hiên ngang bất khuất hơn trước nhiều. Ngay cả mẹ của Văn Lục cũng không nhịn được nở một nụ cười. Con cái mạnh mẽ cha mẹ nào chẳng vui mừng.
Duy chỉ có Văn Lục là mặt mày điềm nhiên. Sống bằng ấy năm dưới nhân gian, lại thông qua vô số tiểu thuyết nên hắn cũng biết lòng người nóng lạnh. Đối với người thường mà nói một lời khen thực sự rất đáng giá, nó làm khích lệ tinh thần của đối phương khiến đối phương càng thêm cố gắng. Nhưng đối với tu luyện giả mà nói, nếu khen nhiều lại khiến đối phương kiêu căng, làm tâm cảnh suy yếu. Nếu có thủ hộ giả hoặc tên lạnh băng Trần Tiêu ở đây, Văn Lục cũng chắc chắn hai người ngay cả nhếch mép cũng không chứ đừng nói tỏ vẻ hưng phấn.
Bất quá nghệ thuật giao tiếp chẳng qua gói gọn trong mấy chữ “đeo mặt nạ vàng”, Văn Lục cũng cười cười nói:
- Là đại sư quá khen.
Văn Lục điềm nhiên không biết vị đại sư tên Diệu Thiện trước mắt này trong lòng vẫn không ngớt rung động. Diệu Thiện là một cô nhi, từ nhỏ đã làm quen với kinh phật, ba tuổi bắt đầu tu luyện phật pháp, mấy tháng đã bước chân vào bước đầu tiên của tu phật, là một kỳ tài được nhiều đại sư ca ngợi. Chỉ là hôm nay tới đây tưởng trừng ra oai một phen trước mặt đám tinh anh trẻ tuổi tu thuật giả. Cấp bảy nếu so ra với tu chân giả thì cũng đã ngang bằng với cấp Nguyên Anh. Thử hỏi có tên Nguyên Anh nào của tu chân không phải là những lão bất tử tu luyện mấy trăm năm cơ chứ? Ở độ tuổi trung niên như hiện tại, Diệu Thiện đã đạt được thành quả mà vô số tu luyện giả phải cố gắng mấy trăm năm, thành tích này cũng đủ cho Diệu Thiện kiêu ngạo bùng phát tứ phương. Bất quá hiện tại trước mặt không ngờ tùy tiện lôi một người trong số đám người phía sau Văn Lục đã khiến hắn nhìn không thấu chứ đừng nói tên đột trưởng đội quái vật kia. Có khi một ngón tay của người ta cũng đủ đè chết hắn. Ngạo khí nãy giờ liền bị cấp tốc rút về trong thân thể, Diệu Thiện giơ tay chỉ vào trong đại điện nói:
- A di đà phật! Mời mọi người vào trong nói truyện.
Thấy mẹ mình ngần ngừ, Văn Lục đứng ra nhường đường, bất đắc dĩ bà phải đi vào trong. Mặc dù Văn Lục hiện tại là lão đại của tổ đội số mười hai uy danh mười phần, nhưng vẫn là con của bà, việc kính, hiếu vẫn là trách nhiệm của hắn. Đời nào hắn lại để mẹ hắn đợi bên ngoài. Diệu Thiện thấy vậy vội nói:
- A di đà phật! Ra đây là thân mẫu của Văn Lục thí chủ sao? Là ta thất lễ rồi, mời thí chủ.
Ngôi chùa nhỏ nhưng đại điện cũng đủ rộng lớn ọi người ngồi. Tất cả an vị, Diệu Thiện mở lời:
- A di đà phật! Các vị đều là tinh anh được chọn. Nghe nói sắp tới các vị sẽ đi tham dự Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả?
Văn Lục đáp lời:
- Đúng vậy! Chỉ tiếc Phật Đạo không màng tranh cường thế sự. Nếu không chúng ta đã cùng xuất phát rồi.
Diệu Thiện mỉm cười:
- A di đà phật! Điều này cũng chưa hẳn! Phật pháp chúng ta mặc dù không tranh cường háo thắng, nhưng ít ra cũng phải tỏ rõ thực lực, nếu không sẽ bị các dòng tu luyện khác khinh thường tới tận nhà, đạo lý “ngựa yếu bị người cỡi, người yếu bị kẻ mạnh khi” chúng ta vẫn còn biết tới. Do vậy cho dù chúng ta có không tham gia thì ít nhất cũng phải cử người tới giao hữu hòng tỏ rõ lực lượng của mình.
- A! Như vậy là năm nay Phật Pháp cũng tham gia Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả? Nói như vậy là Diệu Thiện đại sư cũng có một xuất trong đó rồi.
Diệu Thiện trong lòng cười khổ. Lúc đầu chưa gặp đám quái thai này mình còn ngạo khí mười phần. Hiện tại một phần mười niềm tin tung hoành Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả cũng không còn. Cho dù may mắn đánh thắng một hai người trong số tinh anh này thì chẳng lẽ có thể chống lại tất cả. Nhất là nghe nói trong đám tinh anh tu thuật giả trẻ tuổi lần này xuất hiện mấy vị mà mỗi lần nhắc tới, ngay cả trưởng bối của mình cũng không khỏi tặc lưỡi liên tục. Thấy Văn Lục nói vậy, Diệu Thiện vội xua tay:
- A di đà phật! Chỉ là tự bêu xấu mà thôi. Thí chủ đừng chê cười.
Văn Lục nhìn bộ dáng của Diệu Thiện thì cười thầm trong bụng. Văn Lục nhận ra một điều, hóa ra cái cụm từ “A di đà phật” trên cửa miệng của đối phương ngoài việc tỏ rõ phật hiệu thì còn tác dụng làm tâm tính của con người ta bình hòa. Rõ ràng trong lòng của Diệu Thiện đang nhốn nháo một trận mà ngoài mặt mỗi lần niệm “A di đà phật” như niệm thần chú thì y rằng khuôn mặt lại trở về bình tĩnh. Phật pháp quả nhiên đáng gờm a. Ít nhất về mặt tâm cảnh thì đã vượt trội so với nhiều dòng tu luyện giả khác.
Truyện khác cùng thể loại
1190 chương
312 chương
77 chương
50 chương
5 chương
1054 chương
124 chương
89 chương
199 chương