Hồn Thuật
Chương 220 : Thoát Vây
Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 221: Thoát Vây
Nguồn: Tàng Thư Viện
Quầng sáng như quả bóng nhỏ bao quanh bị vỡ lộ ra một viên lập thể đỏ rực bên trong. Còn chưa đợi Văn Lục kịp phản ứng Tiểu Nghê đã há chiếc miệng một ngụm nuốt lấy rồi nằm lăn kềnh ra bên cạnh ngửa ngửa cái bụng lên, miệng chép chép thỏa mãn.
- Này! Chơi trò gì kỳ vậy?
Văn Lục thấy không có truyện trời rung đất lở như trong tưởng tượng thì thở phào. Tò mò lại gần, giơ ngón tay chọc chọc vào bụng Tiểu Nghê làm nó đạp đạp bốn cái chân ngắn. Tiếp đó Tiểu Nghê bật dậy thoáng chốc đã nhảy vào trong ngực áo của Văn Lục rồi lăn ra ngủ.
Văn Lục thấy vậy cũng chỉ nhún vai cười khổ. Tiểu Nghê này trước giờ đều làm việc cổ quái khó lường trước. Hẳn hôm nay Tiểu Nghê nhận được chỗ tốt, sau giấc ngủ dài có lẽ sức mạnh nó lại tăng thêm tới tầng ới.
Không để ý chuyện này, Văn Lục phân phó:
- Hai người tìm xung quanh xem có gì nữa không?
Kiệt Hào và Vân Trọng sớm đã hưng phấn lượn quanh kết giới vài vòng. Những lần trước làm nhiệm vụ dưới sự chỉ huy của nàng sát thủ mặc dù toàn đội luôn luôn yên bình hoàn thành. Tuy nhiên điều này cũng làm giảm đi tính khiêu chiến, mất đi cảm giác vật lộn giữa ranh giới sinh tử, khiến ấy kẻ cuồng chiến như Vân Trọng và Lung Quang phát sầu. Nhất là trong những nhiệm vụ đó luôn luôn có phần thưởng tương ứng nếu khám phá ra. Không nói xa xôi gì, mà ngay cả ở trong nhiệm vụ này, ở ảo trận thứ nhất những pháp bảo kia thực tế là có thật. Thật thật ảo ảo đan xen, nếu một trong số các thành viên có khả năng cướp lấy một vài món bảo vật thì hiển nhiên đều có thể mang ra ngoài. Đáng tiếc, ngay cả Văn Lục còn bị uất ức làm mở mắt chặt chém lung tung, Vân Trọng lại đi trêu trọc mấy người “biến thái” khiến cho chạy đông chạy tây làm gì có lấy được món pháp bảo nào. Thậm chí nếu kết thiện duyên với người trong ảo trận, được họ tặng bảo vật cũng có thể mang ra ngoài. Cũng như Vân Trọng lúc trước có “muối I ốt” có lẽ hắn cũng được mẹ con nhà nọ tặng bảo vật. Chỉ là vận may không tới, hoặc là do hành động theo tính cẩn thận chu toàn của Hương cho nên mọi người đều cố gắng giữ mình, tính toán tốt nhất để giảm hành động nên dẫn tới tất cả đều nghĩ phải thoát khỏi một cách yên bình nhất. Ngay cả tên cuồng chiến như Vân Trọng cũng lơ là trước vô số pháp bảo, bảo vật, không nhảy vào cướp đoạt mà lủi đi mất.
Điều này không có nghĩa là phong cách hành sự của cô nàng sát thủ không tốt. Vì sự an toàn của các thành viên trong đội thì không có gì là sai cả. Tuy nhiên cái gì cũng có hai mặt trái, phải đan xen. Quá cẩn thận dẫn tới cơ hội khiêu chiến, rèn luyện bản thân của các thành viên giảm đi đáng kể. Điều này về lâu dài sẽ làm ảnh hưởng tới thành tích cùng tu vi của các thành viên trong đội.
Nhưng là, hành vi “liều chết” tìm phần thưởng phụ như của Văn Lục thì cũng làm người ta giật mình lắm lắm. Không những làm nguy hiểm cho bản thân mà còn làm đồng đội luôn luôn ở trong tình trạng tìm sự sống trong tuyệt cảnh. Bởi vậy tình trạng hiện tại của tổ đội số mười hai mới chính thức làm các vị trưởng lão trầm trồ khen ngợi không ngớt. Có Văn Lục và Hương trung hòa điều hành, đây mới chính thức là “khiêu chiến có tính toán”, thực lực và kinh nghiệm của các thành viên sẽ không ngừng tăng mạnh.
Nghe Văn Lục nói vậy cả hai người Vân Trọng và Kiệt Hào đều lắc đầu quầy quậy. Dùng tới cả linh thức tận lực dò tìm từng cm nhưng xung quanh ngoại trừ linh khí nồng đậm thì không còn gì khác. Tới lúc này, ánh mắt của ba người đều hội tụ trên những mảnh vỡ của quầng sáng vừa bị tiểu Nghê phá vỡ. Những mảnh vỡ tỏa ra quang mang này giống như những tảng băng bỏ vào cốc nước, đang từ từ tan ra. Vân Trọng tặc lưỡi nói:
- Đây hẳn là đồ tốt! Chẳng qua không có cách giữ chúng!
Bên cạnh Kiệt Hào và Văn Lục cũng gật gù tán đồng. Ngay lúc mảnh vỡ cuối cùng tan ra, kết giới bao phủ xung quanh ba người có phạm vi ba trăm mét kia cũng ầm ầm tan vỡ. Ba người còn chưa kịp kinh hãi thì trong não hải vang lên tiếng nói quen thuộc:
- Khiêu chiến vượt cấp hoàn thành. Phần thưởng cho tất cả các thành viên. Kỹ năng….”Khai Ảo”.
Trong lúc ba người Văn Lục còn đang ngây người, phía trên, nhóm người Hương sát thủ và Na Na cũng nhận được giọng nói vừa rồi. Na Na nghe thấy có phần thưởng thì mừng quýnh lên, hưng phấn khua chân múa tay như nàng tiên nhỏ khiêu vũ trong làn sương một hồi. Ngay cả Hương bên cạnh cũng có tư vị lạ lạ. Ngoài phần thưởng chính sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì đây là lần đầu tiên nàng nhận được phần thưởng phụ. Cảm giác quả nhiên mười phần kích thích. Thảo nào những nhiệm vụ mười hai con giáp trước sau mỗi lần khảo nghiệm mấy người Na Na lại mang khuôn mặt thất vọng, hóa ra là do không nhận được phần thưởng phụ. Hiện tại Hương sát thủ mới đánh giá được mức độ của vị lão đại kia trong lòng các thành viên to lớn như thế nào. Hắn vừa mới về đã liên tiếp tạo nên những kinh hỉ ọi người. Ngay cả nhiệm vụ khó khăn vượt cấp này cũng thành chỗ cho hắn săn tìm phần thưởng… thật là ngoài dự liệu.
Bên dưới, nơi kết giới đan tan vỡ, Vân Trọng vẫn ngơ ngác đứng vỗ vỗ đầu nói:
- Cái kỹ năng chết tiệt này rút cuộc có tác dụng gì vậy? “Khai Ảo”? Chưa nghe thấy bao giờ.
Văn Lục sau phút thất thần, lại nhìn Vân Trọng vò đầu bứt tai như vậy thì mỉm cười chỉ chỉ lên trên nói:
- Hai người thử nhìn bên trên xem!
Vân Trọng và Kiệt Hào vừa ngửa cổ nhìn lên đều giật mình “a” lên một tiếng. Lúc trước cả hai đi xuống linh thức bị thu hẹp còn có phạm vi năm mươi mét. Hiện tại ngay cả nhìn bằng mắt thường cũng nhìn xa được tới vài km. Hoàn toàn không bị sương mù ảnh hưởng. Vân Trọng ngây ngô nói:
- Nga! Hóa ra là phong ấn bị hỏng, sương mù cũng tan ra nha!
Kiệt Hào đứng bên cạnh nhịn không được vỗ đầu Vân Trọng nói:
- Ngươi ngu ngốc! Đây không phải là do sương mù tan ra. Sương do linh khí nồng đậm này vẫn thế. Chẳng qua là do ngươi hiện giờ có thể nhìn qua thôi.
Vân Trọng kinh hãi lắp bắp nói:
- Vậy là do ta mạnh lên hả, hay ta có đôi mắt thần?
Kiệt Hào cũng đến “bó tay” với cái tên này. Không hiểu đầu óc đơn thuần vậy sao lại tu luyện tới cấp độ này. Bất đắc dĩ Kiệt Hào quay sang phía Văn Lục, ảo não nói:
- Lão đại! Ngươi “khai mở trí tuệ” cho tên này một chút đi!...
Bên trên gần mặt đất, Hương cũng đang giải chỉ xuống lớp sương mù do linh khí nồng đậm tạo thành nhẹ nhàng giải thích cho Na Na và Lung Quang bên cạnh:
- Kỹ năng Khai Ảo này hiển nhiên là có khả năng phát hiện ra và nhìn thấu các thể loại mang tính ảo giác mê hoặc như ảo trận hay mê hồn hương gì gì đó… Bất quá ta đoán khả năng này phụ thuộc vào tu vi của mình, nếu ảo trận hoặc những thứ có cấp độ cao hơn tu vi hẳn là không nhận ra được.
Ở bên dưới, Vân Trọng nghe Văn Lục giải thích liền ngắt lời:
truyện copy từ
- Nhưng mà lớp sương mù này hẳn trên cấp độ của ta nha. Mà ta vẫn nhìn thấy rất xa đó!
Văn Lục tặc lưỡi:
- Chắc kỹ năng này có khả năng nhận ra ảo trận hoặc mê vụ trên một hai cấp so với tu vi của người mang kỹ năng đó.
Vân Trọng lúc này mới vừa lòng:
- Vậy còn có chút tác dụng. Nếu không ảo trận hay mê vụ bằng cấp ta nhìn cái đã ra rồi còn cần gì kỹ năng này a.
Bất quá rất nhanh hắn lại “rống” lên:
- Thế còn phần thưởng vật phẩm đâu lão đại? Ta nhớ lần trước cả đội đánh linh thú vương ra cái kiếm hệ mộc cho Na Na mà? Không lẽ nhiệm vụ này không có?
Văn Lục bực mình tròn mắt nói:
- Ngươi tưởng ta là người thiết kế nhiệm vụ chắc? Làm sao ta biết được có hay không?
Vân Trọng nghe vậy liền ỉu sìu:
- Đang tính thay cây phủ to hơn. Ai da! Thật đáng tiếc…
Kiệt Hào đứng bên cạnh cũng nhịn không được nói xen vào:
- Ngươi lòng tham vô đáy! Có ngày bị đại phủ của ngươi đè chết à coi.
Vân Trọng đắc ý vung cây đại phủ khua khoắng loạn xì ngầu nói:
- Bị vô số pháp bảo đè chết cũng cam lòng!
- Ách! Coi như ngươi lợi hại.
Văn Lục lắc đầu nói:
- Hai ngươi “nín” đi! Chuẩn bị xông ra ngoài!
Vân Trọng và Kiệt Hào nghe vậy đều rùng mình ngậm miệng lại ngồi xuống xếp bằng tích tụ lực lượng. Lúc vào cả hai đã trật vật muốn chết, hiện tại phải đạt trạng thái tốt nhất mới có thể xông ra ngoài. Thử nghĩ xem, bọn Dơi Biến Dị này lực lượng cao nhất là ngang bằng cấp sáu, trung bình cấp bốn cấp năm của tu luyện giả. Ngàn vạn con cùng xông tới, nghĩ thôi cũng đủ làm da đầu tê dại. Nhất là Văn Lục đi đầu lại càng khỏi phải nói, vừa phải khoan ra một con đường vừa phải chiếu cố chu toàn mặt trước cho hai người Vân Trọng và Kiệt Hào đánh ngang và đánh hậu, áp lực khỏi nói cũng biết. Bởi vậy Văn Lục cũng ngồi xuống đưa cơ thể về trạng thái tốt nhất. Cũng may ở đây linh khí nồng đậm gấp ngàn lần so với bên ngoài, ba người khôi phục lực lượng nhanh chóng. Bất quá ngồi không tới hai giờ cả ba liền đứng dậy. Mặc dù chưa đạt trạng thái đỉnh phong tuy nhiên kết giới bao quanh bên ngoài cũng hoàn toàn tan biến, đám Dơi Biến Dị thấy không còn quang mang nào thì liền ập tới.
- Lên….
Văn Lục hét một tiếng rồi xông lên phía trên, hai người Vân Trọng và Kiệt Hào cũng theo sát bên cạnh. Áp dụng chiến thuật cũ, Văn Lục khoan ra một con đường. Kiệt Hào và Vân Trọng đoạn hậu cùng yểm hộ hai bên cánh. Đám Dơi Biến Dị như dòng thác lũ ầm ầm đổ tới, chỉ riêng làn sóng do cánh của đám Dơi Biến Dị đập ra đã đủ làm không gian vặn vẹo một hồi. Tiếng kêu của ngàn vạn con Dơi Biến Dị đủ làm cho đầu óc cả ba ong ong, hoa mày chóng mặt.
Truyện khác cùng thể loại
1190 chương
312 chương
77 chương
50 chương
5 chương
1054 chương
124 chương
89 chương
199 chương