Hồn Thuật

Chương 210 : Đao Vả Hồn(1)

Hồn Thuật Tác giả: Vosonglinh Chương 211: Đao Vả Hồn(1) Nguồn: Tàng Thư Viện Tiếng cười vừa dứt, một lão già đầu tóc lơ phơ mặc một bộ đồ màu nâu xám chớp mắt đã phóng vút xuống đứng đối diện cách Văn Lục ba trăm mét. Trong khi Lệ Thanh và các thành viên trong đội ngũ tinh anh tu thuật trẻ tuổi Đại Việt sửng sốt ngạc nhiên thì đám người mặc đồ đen sau giây phút ngẩn người liền hưng phấn kích động, cung kính chắp tay về phía lão già mà nói: - Cung nghênh tứ trưởng lão. Lão già áo xám trừng mắt với đám hắc y nhân, lạnh lùng quát: - Hừ! Một đám chíp hôi mà cũng không thu thập được. Các ngươi chuẩn bị về chịu môn quy đi! Nghe vậy kể cả hai lão già cao thấp cùng đám hắc y nhân phía sau đều trắng bệch khuôn mặt. Ngay cả khuôn mặt đang đỏ bừng cũng không khỏi nhợt nhạt, hiển nhiên cái gọi là “môn quy” kia khiến bọn chúng cực kỳ sợ hãi. Lão già áo xám trừng mắt với dám người mặc đồ đen một hồi, tiếp đó quay lại hứng thú nhìn Văn Lục: - Khà khà! Không nghĩ tới hôm nay lại túm được một mẻ toàn thiên tài của tu thuật Đại Việt. Không biết đám này mà chết đi sẽ làm mấy tên kia oanh động thế nào… ha ha…. - Còn xem ngươi có bổn sự như vậy không đã. Văn Lục lạnh lùng vừa nói vừa giơ tay nắm chuôi đại đao phía sau lưng. Lệ Thanh cũng biết đại chiến sắp sảy ra nên từ từ bay xuông dưới đất đứng bên cạnh cha mẹ của Văn Lục đề phòng truyện bất chắc xảy ra. - Hà hà! Cứng mồm lắm, nhưng cứng miệng thì vẫn chưa được. Nắm tay cũng còn phải cứng mới có tư cách nói chuyện. Lời chưa dứt, bóng hình của lão già cũng bỗng nhiên mờ đi rồi đột ngột biến mất khiến cho những tinh anh đang kết trận thành đại bàng kia không khỏi chửi mắng: - Vô sỉ! To đầu rồi còn đánh lén! Hai lão già cao ,thấp nghe đám tinh anh chửi mắng vậy đều cười ha hả: - Đối thủ của các ngươi là bọn ta! Chú ý cái mạng của mình đi rồi hãy quan tâm tới người khác! Nói đoạn hắc lang khổng lồ cũng chụp một chảo tới cổ họng đại bàng. Hương sát thủ lâm nguy không loạn, móng vuốt phải của chim đại bàng chợt lách nhẹ áp sát lên cánh hông của chân hắc lang. Một cú vuốt khiến cho chân của hắc lang biến thành những cái khe toang hoác, những thành viên tổ thành nên chân hắc lang cũng đồng loạt cuồng phún máu. Bất quá mặc dù đại bàng tung cánh bay lên hòng tránh thoát một trảo kia cũng không kịp tốc độ liền bị một trảo đụng văng… bay loạng choạng một đoạn dài. May mắn Hương đã sắp xếp mấy tên da thô thịt dày như Kiệt Hào và Vân Trọng ra phía ngoài, dùng lực phòng ngự khủng bố để chống đỡ nên cả đám chỉ bị thương nhẹ. Phía bên này, Văn Lục mặc dù còn trẻ tuổi nhưng đọc qua nhiều sách báo cùng các tiểu thuyết, vô số mưu mô xảo quyệt nào mà hắn trẳng gặp qua. Đương nhiên hắn sẽ không ngây thơ đến nỗi lão già áo xám sẽ đường đường chính chính quyết đấu, bởi vậy một kích đánh lén kia liền không có hiệu quả. Đại đao vung lên bên cánh trái che chắn trước người, một cỗ lực lượng kinh khủng ập tới đẩy văng cả hắn lẫn đại đao trượt dài cả mấy trăm mét mới dững vững. - Di… Một kích không thành, lão già áo xám cũng có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới thanh phi kiếm của hắn nổi tiếng là có tốc độ gần như thuấn di lại không thể ám sát được cái tên trẻ tuổi này. Tuy nhiên là sống trừng ấy tuổi, gặp qua vô số thiên tài, lão cũng không đến nỗi phải thất thố. truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm - Thiên tài thì sao? Ngã dưới tay lão phu cũng phải vài vạn. Ngươi tính là cái gì? Khẽ nhếch miệng, lão già áo xám tiếp tục công tới, phi kiếm đang bay lơ lửng xung quanh người bỗng nhiên biến mất lần nữa. Văn Lục bị mặc dù bị đánh trượt dài trên không trung nhưng linh thức vẫn toả ra quan sát mọi biến động trong khu vực. Phi kiếm của lão già vừa biến mất, Văn Lục hừ lạnh lần nữa vung đại đao, lần này không phải là để đỡ mà chính thức công đối công. Từ lúc phóng phi tiễn truyền thư, Văn Lục chỉ nghĩ gia tộc đã bị lộ rồi thì đành phải nhờ những thế lực mạnh mẽ kia của đồng đội để che trở cho gia đình. Không nghĩ tới Kiệt Hào lại lôi cả đám tinh anh trẻ tuổi của tu thuật Đại Việt tới. Thủ hộ giả lúc đó lại muốn động chân động tay bởi vậy dự tính của Văn Lục là dùng thôi miên thuật để cho đám cấp tám cấp chín hắc y nhân kia đồng loạt quay người cho hai lão già cao thấp kia một đòn tổng họp trí mạng. Tuy nhiên nhìn thấy các tinh anh trẻ tuổi vẫn còn ít kinh nghiệm thực chiến nên hắn cũng muốn mượn cơ hội này để cho các những vị thiên tài này tới võ đài đẫm máu của Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả không bị sốc quá. Không nghĩ tới bỗng nhiên xuất hiện một lão già áo xám, lúc này Văn Lục còn giật mình phát hiện ra không biết lão già áo xám làm cách nào nhưng thôi miên thuật của hắn thi triển lên đám người hắc y nhân không còn hiệu quả… Tình huống hồn thuật “mất linh” Văn Lục ngay từ ngày đầu tu luyện cũng đã trù tính tới. Hắn biết rằng trên đời không có gì là tuyệt đối, hồn thuật dĩ nhiên là mạnh nhưng cũng có một số ít ỏi “dị nhân” có khả năng miễn dịch hoặc có cách phá giải. Đương nhiên số dị nhân mà phá giải được hồn thuật ở trong không gian ngũ hành này có lẽ tính trên đầu ngón tay. Văn Lục cũng không nghĩ tới mình chưa ra khỏi Đại Việt đã gặp một tên, không thể không nói kỳ nhân dị sĩ quả nhiên muôn hình vạn trạng. Tuy nhiên hiện giờ thể thuật của Văn Lục cũng đã lên tầng tám viên mãn, sức mạnh khủng bố cùng một đống kỹ năng tăng cường cũng không phải để làm cảnh. Hồn thuật không thể thi triển tác dụng nhưng dùng linh hồn mạnh mẽ để phong toả khoảng không hòng phát hiện ra dao động từ công kích của đối phương thì dư sức. Bởi vậy lão già dù có muốn đánh lén trừ khi đạt tốc độ Văn Lục không kịp phản ứng nếu không dù là xuyên toa qua không gian thì từ sóng dao động khi vũ khí đối phương thoát ra linh thức hắn liền biết được. Nhưng là lão già áo xám theo dự tính của Văn Lục thì cũng phải trên cấp mười trung cấp trở lên, rất có khả năng đạt tới cấp mười một. Trong khi đó hiện tại dù Văn Lục sau khi đạt tới tầng tám viên mãn thể thuật cộng với tầng tám viên mãn hồn thuật thì cũng chỉ đánh ngang tay với đối thủ cấp mười trung cấp mà thôi. Hiển nhiên với thực lực của lão già áo xám cộng thêm vũ khí cùng pháp bảo, Văn Lục nếu sở xảy liền bỏ mạng đương trường. “Không nghĩ tới lại chọc vào trưởng lão của môn phái chết tiệt nào đó”. Văn Lục vừa vung đại đao vừa hậm hực suy nghĩ. “Oanh…” Đại đao của Văn Lục bổ tới vừa trọn va chạm với phi kiếm của lão già áo xám, lập tức lại bị đẩy xa hơn năm trăm mét. Cũng may Văn Lục tu luyện thể thuật nếu không chỉ riêng phản lực oanh kích lại cũng đủ cho hắn trọng thương. Nhìn Văn Lục bị đẩy lùi xa mà khuôn mặt chỉ hơi chút nhợt nhạt, khoé mắt nhăn nhúm của lão già cũng không khỏi giật giật vài cái. Với sức mạnh của lão cộng với phi kiếm mà đối phương mới chỉ cấp tám liền dám ngạnh sanh chống đỡ, hơn nữa còn không chút sứt mẻ như vậy thì bất cứ ai cũng không khỏi giật mình. “Hừ…! Nỏ mạnh hết đà! Ta không tin không đập vụn được ngươi” Phi kiếm trở về tay, hai ngón trỏ của lão già chụm lại vuốt dọc theo lưỡi kiếm, một dòng máu chảy dài lên lưỡi, quang mang đại thịnh chốc lát đã bao phủ trọn vẹn thanh phi kiếm. Ngón tay khẽ búng, phi kiếm lần này tốc độ không nhanh như hai lần trước nhưng kéo theo sau là cả một luồng lực lượng khủng bố, những cuồng phong bám theo cũng mạnh tới nỗi dọc đường đi xé mở ra một chuỗi những khe không gian đen thẳm. Mọi người đang dùng binh trận thấy dao động phía bên này, nhìn lại cũng nhịn không được hít một hơi khí lạnh. Ở phía đối diện Văn Lục cũng phải biến sắc, lực lượng trong Mầm Thế Giới ầm ầm tuôn ra bay về phía đại đao, kỹ năng phụ trợ tăng cường cũng vận chuyển khiến cho xung quanh Văn Lục tạo thành một đám quang hoa bảy màu vận chuyển kịch liệt, không gian xung quanh cũng không khỏi vặn vẹo: “Long Ảnh Hoá Hình” Lực lượng tích tụ liên trên thanh đao, nháy mắt một con rồng đỏ rực gầm thét lao ra, tiếng long ngâm khiến cho đại bàng và hắc lang khổng lồ cũng không khỏi bị nhạt nhoà một phần. Nhìn con rồng khổng lồ dài tưới hơn năm trăm mét gầm thét bay tới, lão già áo xám khẽ nhíu mày, sau lại cười lạnh: - Cũng có chút môn đạo! Bất quá muốn ngăn cản Huyết Kiếm Xung Thiên của lão phu thì đúng là mộng tưởng hão huyền. Ở phía đối diện Văn Lục vẫn giữ tư thế hai tay nắm đại đao chỉ về phía trước cũng là khẽ nhếch miệng nói: - Có phải vậy không? “Ngao… ô…” Một tiếng long khiếu lại vang lên khiến cả người trên không lẫn người dưới đất đều đứng đơ cả người. Thủ hộ giả cũng hít sâu một hơi, gian nan cười: - Sách sách! Không nghĩ tới đây mới chính là thực lực của tên quái thai này a! Ở trong thân hình của đại bàng khổng lồ, các thành viên trong tổ đội số mười hai đều ngạc nhiên nhìn hai con rồng to lớn gầm rú lao tới phi kiếm của lão già. Từ trước tới giờ Văn Lục chỉ ngạnh sanh phóng ra được một long ảnh, không nghĩ tới hiện tại hắn lại phóng liền một lúc ra hai con. Chẳng lẽ là do hiệu quả của việc đột phá lên cấp tám viên mãn thể thuật mấy hôm trước? Trong lúc các thành viên trong tổ đội số mười hai còn đang nghi hoặc, thì hai Long Ảnh của Văn Lục đã ầm ầm đụng độ với phi kiếm của lão già áo xám: “Oanh… oanh…” Hai tiếng nổ kinh khủng liên tiếp vang lên, thổi bay, đánh tan tác cả những đám mây trên tầng trời. Ngay cả một lang một đại bàng đều bị đẩy ra xa. Hai lão già đứng trong vị trí hai mắt của con hắc lang đều nhận thấy một hơi khí lạnh chạy dọc sống lưng. Không nghĩ tới vừa rồi cả đám còn đòi trước mặt tên quái thai kia khoa chân múa tay. Thực lực của lão già bọn họ đều rõ ràng, hẳn là ở cấp mười trung cấp đỉnh phong, một bước liền tiến vào cấp mười viên mãn, cộng thêm vũ khí cùng pháp bảo thì cấp mười viên mãn cũng có thể đối chiến. Nhưng hiện tại lực lượng khủng bố của lão già và tên trẻ tuổi đều ngang bằng ứng đối, vậy chẳng phải cái tên trẻ tuổi kia cũng cấp mười trung cấp? Nghĩ vậy hai lão già không khỏi lạnh lẽo chân tay. Cả hai nhìn nhau đều thấy khuôn mặt nhợt nhạt của đối phương. Vuốt một đám mồ hôi, lão già thấp lùn cười khổ nói: - Cũng may tứ trưởng lão tới! Nếu không chuyến này hai ta chết thế nào cũng không biết. Đối diện với Văn Lục, lão già áo xám cũng thu lại vẻ cười cợt, khuôn mặt trở nên ngưng trọng. Nhìn phi kiếm nứt nẻ lỗ trỗ trên tay, lão già áo xám ngạnh sanh nuốt xuống một ngụm máu do phi kiếm tổn thương dẫn tới phản thệ. Vuốt nhẹ giới chỉ không gian, ánh mắt ác độc nhìn Văn Lục nói: - Không nghĩ tới ở đây lại gặp bậc này quái thai. Ngươi có tư cách để lão phu đối đãi tử tế… Coi pháp bảo bản mệnh của lão phu!