Hồn Thuật

Chương 207 : Viện Quân

Hồn Thuật Tác giả: Vosonglinh Chương 208: Viện Quân Nguồn: Tàng Thư Viện Trên bầu trời, xuyên qua các tầng mây, một bóng đen bay vút đi như tia chớp thoáng chốc đã mất dạng cuối chân trời. Áo khoác rộng lớn cùng mái tóc dài đón gió bay phần phật, cổ tay Văn Lục vừa lật, một mũi tên tinh xảo xuất hiện trong lòng bàn tay. Khẽ búng nhẹ, ngay cả tàn ảnh cũng không lưu lại, mũi tên bay vút đi. - Hừm! Đụng tới gia đình ta, cả đám chuẩn bị chết đi. Trên khuôn mặt lộ ra vẻ giận dữ, đôi lông mày nhíu nhíu hiển nhiên hiện giờ Văn Lục cực kỳ tức giận. Hắn trăm tính ngàn tính biện pháp để che đấu tung tích gia tộc. Không nghĩ ra rằng có người lại tìm được ra tung tích của gia tộc hắn. Thế mới biết trong giới tu luyện giả kỳ nhân dị sĩ còn nhiều lắm, không thể coi thường chút nào. Bóng người chớp động với tốc độ tối đa, chẳng mấy chốc Văn Lục đã đứng lơ lửng trên không trung của một ngôi làng hẻo lánh. “Chín, mười, mười một tên… Ừm, chín tên cấp sáu sơ cấp, hai tên cấp sáu cao cấp và một tên cấp bảy. Với lực lượng này cũng dám chọc tới ta?” Trong căn nhà, hơn hai mươi người cốt cán của gia tộc đang chia thành hai phe phái. Lúc này bên phía Văn Kiền đã có thêm năm người nữa. Ý nghĩ muốn quy phục của Văn Kiền đưa ra mặc dù ban đầu có nhiều phản đối nhưng sau khi một tộc nhân giấu thanh dao con trong người tập kích tên cao to đứng gần nhất thì tất cả đều há hốc mồm. Tộc nhân nọ chỉ vừa nhổm dậy tên to cao đã biết, lại nhìn con dao trong tay sáng loáng hắn vẫn cũng chỉ nhếch mép cười ưỡn ngực cho người kia đâm thoải mái. Đến cuối cùng dưới ánh mắt sợ hãi của những người trong phòng, tộc nhân kia đâm dao tới không làm trầy xước lấy một vết. Thậm chí tộc nhân kia dùng hết sức bình sinh, lực đạo quá mạnh khiến cho tay nắm ở chuôi dao bị trượt lên trên mũi dao, máu tươi chảy đầm đìa. Tên to cao đơn giản giơ ngón tay “búng” một cái, tộc nhân kia như chiếc lá bay vọt tới góc phòng đánh làm cái “bụp” lên tường nhà rồi xụi lơ “chảy” xuống mặt đất nằm im bất động. Kết quả của việc lập uy vô cùng tốt, trong đám người xanh mặt liền có năm tên lủi vội về phía Văn Kiền, miệng không ngớt tỏ ý hàng phục, thề sống thề chết sẽ bắt được Văn Lục giao cho đám người mặt đồ dạ hành. Hành vi “bán tộc” cầu vinh như vậy khiến những người còn lại nổi giận đùng đùng. Trong lòng mặt dù sợ hãi nhưng những người nông thôn thường ngày thật thà chất phát như vậy không ngờ lúc này kiên quyết thà chết cũng không phản bội lại gia tộc. Nhìn đám người mặt đỏ tía tai chửi nhóm người Văn Kiền, mười một tên mặc đồ dạ hành không khỏi nhíu nhíu mày. Cuối cùng tên thủ lĩnh mới thở dài dạo: - Ngay cả trong dân gian cũng nhiều người trọng nghĩa khí như vậy… bảo sao Đại Việt đời đời xuất hiện hào kiệt. Nói đoạn tức giận nhìn về phía những người không chịu quy phục, tên thủ lĩnh hừ lạnh một tiếng: - Nghĩa khí thì sao chứ? Trong mắt ta cũng chỉ là kiến hôi mà thôi. Nói xong quay sang phía tên to lớn sừng sững bên cạnh quát: - Giết hết những tên chống đối đi. Tên to cao cung kính khom người cung tay với tên thủ lĩnh, rồi vác khuôn mặt đằng đằng sát khí bước tới. Đám người trong tộc lúc này cực kỳ sợ hãi, đối mặt với cái chết cận kề ai nấy mặt đều trắng bệch. Lại có thêm một người quá sợ hãi vội vàng lủi sang phía nhóm người Văn Kiền. Những người còn lại mặt dù chân tay run lẩy bẩy nhưng vẫn cắn răng nhất quyết không chịu nhục. Đang lúc tên to con giơ bàn tay đầy cơ bắp cuồn cuộn túm lấy cha của Văn Lục, em gái nhỏ bên cạnh và mẹ của Văn Lục liền lao tới hòng giành lại người. Đứa em gái thậm chí còn hung hăng cắn lên bắp tay của tên to cao đánh làm cái “cộp”. Hàm răng ê ẩm, cô bé nước mắt ngắn nước mắt dài căm hận nhìn đám người quát: truyện copy từ - Hu hu… Các ngươi nhất định sẽ hối hận. Anh trai của ta sẽ về chém giết các ngươi… Đám người mặc đồ dạ hành nghe vậy liền sửng sốt, tiếp đó ngửa mặt lên trời cười ha hả: - Anh trai ngươi? Không biết giờ này hắn chạy như chuột chết ở chỗ nào. Còn dám về cứu các người sao? - Ngươi nói láo! Anh trai ta nhất định sẽ về trả thù cho ta. Ngươi cứ rửa cổ đi mà đợi đi… - Hừ! Giết hết đám người phản đối kia cho ta… một tên không lưu. Còn ba người này… chặt hết tứ chi đợi sau này lấy uy hiếp tên khốn kia. Mười người mặc đồ đen nghe vậy đằng đằng sát khí. Tên to cao nhếch khoé miệng lên nói: - Việc này cứ giao cho ta là được. Ha ha… ta thích mùi máu a… mùi máu thật kích thích. - Không! Mặc kệ tiếc hét thê thảm của hai người phụ nữ bên cạnh, tên to cao giơ chưởng thành đao tính chặt gẫy hai chân của người cha. Trong lúc mọi người sợ hãi trắng bệch khuôn mặt, một giọng nói bình thản vang lên khắp căn nhà khiến cả đám mặc đồ đen dựng tóc gáy: - Ngươi còn chưa đủ tư cách đụng vào cha ta! Tiếng nói vừa dứt không đợi mọi người kịp định thần thì hai cánh tay tên to cao bất chợt rụng xuống đất, máu từ trên hai chỗ tay cụt tuôn ra sối xả. Cơ mặt tên to cao giật giật một hồi, tiếp đó mới sợ hãi hét lên vội vàng lùi về phía sau. Máu tươi từ hai tay tên to cao vừa phun ra muốn chạm vào những người trong gia tộc, thình lình một bóng đen hiện ra chắn phía trước. Tất cả những tia máu kia chưa chạm tới người liền như đụng trúng phải tấm kính vô hình rớt xuống đất. Mọi người sợ ngây người, ngay cả tên thủ lĩnh đang ngồi lãnh đạm cũng bật người đứng dậy, ánh mắt không khỏi sợ hãi cực độ. Đối phương làm cách nào vào trong phòng hắn cũng không biết, vậy chẳng phải người nọ muốn giết mình liền dễ như lấy đồ trong túi sao? Hắn không biết với tầng Vụ Ẩn bao quanh người của Văn Lục thì dù đối phương có trên cấp muốn phát hiện cũng có chút khó khăn nói gì tới cấp bảy sơ cấp của hắn. Ngay cả hai tên cảnh giới bên ngoài cũng vô thanh vô tức biến mất. Tay tên thủ lĩnh đang run run giấu trong vạt áo dài bỗng nhiên xuất hiện một khối ngọc giản. Nhẹ nhàng bóp vụn khối ngọc, khuôn mặt tên thủ lĩnh nhẹ nhàng thở ra một hơi. Trong lúc đám người mặc đồ đen sợ hãi, người bên phía gia tộc lại ngẩn người. Bỗng nhiên có một bóng đen hiện ra trong phòng cứu mọi người, tinh thần tất cả cũng chẳng kịp phản ứng. Chỉ riêng cô em gái là nước mắt tòm tem ào tới: - Hu hu… anh trai… cuối cùng anh cũng về a. Bọn chúng ăn hiếp cả các bác trong gia tộc kìa… Văn Lục hoà ái xoa xoa đầu cô bé: - Làm em sợ rồi! Việc ở đây liền giao cho anh… Nói xong ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người mặc đồ dạ hành phía trước. Trong lòng Văn Lục thực sự giận “sôi” người. Nếu hôm nay hắn về chậm một chút hiển nhiên không chỉ gia tộc tan hoang mà người nhà cũng bị chặt đứt tứ chi, sống không bằng chết. Cánh tay khẽ vung lên, một luồng lực lượng khổng lồ liền bao vây quanh tên thủ lĩnh khiến cho hắn không cách gì di động. Một luồng hấp lực bung ra, tên thủ lĩnh đột ngột xuất hiện trên tay Văn Lục. Mọi người thấy vậy sợ ngây người. Những thành viên trong gia tộc cũng mắt chữ o mồm chữ a. Cả đám không ngờ được rằng những tên ma quỷ khủng bố kia trong tay Văn Lục lại như những con tôm con tép không có sức phản kháng. Trưởng tộc là người hồi phục nhanh nhất mừng mừng tủi tủi, càng nhìn Văn Lục càng thuận mắt. Cầm lấy chiếc cổ của tên thủ lĩnh, Văn Lục khẽ nhếch miệng cười: - Ngươi hẳn là tên cầm đầu đi! Có gan chạy tới nhà ta khua chân múa tay cơ đấy. Quả là oai phong đi. - Ngươi… ngươi thả ta ra. Nếu không ngươi sẽ chết rất thê thảm. - Hừ! Hù doạ con nít sao? Cánh tay còn lại giáng một quyền vào giữa mặt tên thủ lĩnh khiến hắn choáng váng, răng rớt đầy đất. Ở phía ngoài mấy người mặc đồ đen còn lại đều toát mồ hôi lạnh không ai dám xông lên. Nói giỡn, ngay cả thủ lĩnh khủng bố như vậy cũng bị người ta đùa giỡn trong tay, mấy tên tôm tép lên chỉ tổn chịu chết. Những ý nghĩ thối lui liền điên cuồng hiện lên trong não hải đám người. - Muốn chạy? Đã được sự cho phép của ta chưa? Lời vừa dứt, cả đám người đang tính quay lưng chạy liền bị một lực lượng vô hình giáng vào giữa ngực khiến cho cả đám máu cuồng phún nằm run rẩy dưới mặt đất. Đang lúc Văn Lục tính lục lọi ký ức của tên thủ lĩnh đề tìm ra ngọn nguồn thì bất chợt “Oanh” một tiếng, cả khu nhà rung rinh như bị động đất, đại trận bên ngoài do đám người hắc y nhân lúc trước bố trí sụp đổ hoàn toàn. Kèm theo đó là tiếng quát vọng từ trên trời vọng xuống: - Ha ha… tiểu oa nhi! Mau ra chịu chết. Văn Lục xách tên thủ lĩnh bước ra khỏi nhà nhìn lên không trung: - Viện quân sao? Trên trời hơn ba chục bóng người đứng lơ lửng nhìn chằm chằm xuống mặt đất. Những người trong gia tộc vừa tự cởi trói chạy ra ngoài nhìn thấy cảnh này đều sụi lơ ngồi phệt trên mặt đất. Mặc dù mọi người đã nhìn thấy người bay lơ lửng nhưng đều là trong phim a. Nào có thể tưởng tượng được hôm nay lại liên tiếp gặp những tình huống đả kích người như vậy. Những người đứng phía sau cha mẹ Văn Lục không khỏi lo lắng cho hắn. Mặc dù những gì Văn Lục thể hiện vừa rồi khiến mọi người chấn động nhưng là đối phương còn biết bay a. Hơn nữa số người biết bay lại còn quá doạ người… hơn ba mươi mạng. Nhìn cảnh những tên kia đằng đằng sát khí đám người về phe trưởng tộc không khỏi lạnh giá. Ngược lại bên phía phe cánh Văn Kiền đang lúc tuyệt vọng bỗng nhiên có cứu binh liền mừng như mở cờ trong bụng, hấp tấp chạy ra hai tay chống xuống quỳ trên mặt đất hô to gọi nhỏ: - Các vị tiên nhân! Chúng ta nguyện ý thuần phục, việc tên Văn Lục làm không liên quan tới chúng ta a! - Hừ! Rác rưởi… các ngươi… Tộc trưởng mặc dù sợ hãi vẫn tức giận ầm ầm quát mắng. Không nghĩ tới những người này là tâm phúc hiện tại lại nhu nhược hèn yếu như vậy quả thực giận sôi máu mà. Đám người lơ lửng trên không một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn mấy tên đang quỳ mọp một bên mà chằm chằm nhìn Văn Lục. - Tiểu oa nhi! Ngươi là chịu trói theo lão phu hay để lão phu đoạn tứ chi của ngươi và gia tộc ngươi rồi bắt đi dây? - Hừ! Hai tên cấp chín thôi cùng một đám tôm tép cấp bảy cấp tám cũng dám tới đây lộng hành? Ngươi coi Đại Việt là chỗ không người chắc. Nghe Văn Lục nói vậy cả đám người mặc đồ đen kịt lơ lửng trên không liền biến sắc. Chưa kịp tức giận bỗng nhiên khuôn mặt kịch liệt thay đổi nhìn về phía tây nam. Một tiếng long khiếu ngâm vang cả một vùng rộng lớn, cộng thêm một tiếng hạc ngửa cổ lên trời hót một trận lanh lảnh khiến cho cả đám hắc y nhân dựng tóc gáy.