Hồn Thuật

Chương 110 : Lệ Sơn giới

Hồn Thuật Tác giả: Vosonglinh Chương 110: Lệ Sơn giới Nguồn: Tàng Thư Viện Chỉ còn cách Việt Thuật Đại Hội có hơn một tháng, tổ đội số mười hai quyết định nghỉ ngơi hồi phục thương thế bởi trận chiến vừa rồi. Có thể nói trận phục kích vừa rồi của tổ chức gián điệp đã làm cho các thành viên đi vòng qua tử vong tới hai ba vòng mới trở lại quả thực vô cùng nguy hiểm. Và cũng nhờ trận đại chiến này mà các thành viên mới nhận thức rõ thực lực của mình. Nếu để bất kỳ thành viên nào trong tổ đội chiến đấu với tinh anh tu luyện giả khác, mọi người đều không ngại, tuy nhiên để chính thức chiến đấu với các “lão làng” thì vẫn còn một khoảng cách dài. Dưới lời mời của nữ thái thượng trưởng lão Lệ Sơn phái và Kiệt Hào, mọi người trong tổ đội số mười hai và Lệ Thanh cùng tới làm khách tại nơi sơn thủy hữu tình, hồ Ba Bể này. Duy chỉ có Vân Trọng là phải về môn phái để chữa mắt. Xét cho cùng thì vác đôi mắt “đui” đi lung tung cũng không hay lắm cho nên hắn không tình nguyện phải trở về. Trước khi rời khỏi thánh địa, Văn Lục cũng có xin ba vị trưởng lão giữ kín chuyện hôm nay. Mọi việc cứ nói là do ba vị thái thượng trưởng lão tới cứu kịp thời. Văn Lục biết nếu chuyện này lan ra ngoài, tổ đội số mười hai trong mắt mọi người càng thêm “chói lọi”, điều này Văn Lục không muốn. Dù sao thì việc sư phụ giao cho Văn Lục vẫn còn một việc nữa. Cho nên Văn Lục không muốn mình “nổi tiếng”, đem tới những phiền toái không cần thiết. Ba vị thái thượng trưởng lão nghe vậy cũng chỉ đành miễn cưỡng đáp ứng gật đầu. Trận đại chiến này mà truyền ra ngoài, chẳng khác nào thả một quả bom vào giới tu thuật. Vượt cấp khiêu chiến, hơn nữa là giết một hơi cả hai cường giả sắp phi thăng? Nghe quả thật dọa người, đấy là chưa tính đám lâu la cấp tám trở xuống. Chỉ chiến công này thôi thành viên tổ đội số mười hai hoàn toàn trở thành thần tượng trong mắt tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt rồi. Môn phái và gia tộc có người tham gia trận chiến này cũng được thơm lây. Dù sao thì có một đệ tử đáng kiêu ngạo như vậy ai chẳng vui mừng đây. Bất quá Văn Lục đã đề nghị, mọi người cũng đành đáp ứng. Văn Lục được lão Hai nhờ chiếu cố Lệ Thanh cho nên từ lúc cô nàng ôm hắn mà khóc xong liền nhất định không chịu dời nửa bước. Nếu hắn đi sang phải cô bé liền theo sát sang bên phải. Nếu hắn ngồi xuống cô bé cũng ngồi xuống. Dù Văn Lục nói thế nào đi chăng nữa cô bé cũng không chịu đi theo Na Na và Hương. Khuyên bảo hai ba câu, cô nàng lập tức nước mắt ngắn nước mắt dài kêu “ông nội” liên hồi làm Văn Lục cũng đau cái đầu đành chấp nhận, cô bé lập tức nín khóc, mặt cười tươi như hoa mùa xuân. Lần đầu đi tới Lệ Sơn phái không khỏi khiến Văn Lục có chút ngỡ ngàng. Khác với Tản Viên môn xây dựng môn phái trên chót vót đỉnh núi thì Lệ Sơn lại xây cửa vào môn phái ở một hòn núi giống giọt lệ mọc lên giữa hồ. Sau khi vượt qua nhiều đình đài lầu các lẫn trong sương sớm, cả nhóm người mới nhìn thấy cánh cửa nối liền Lệ Sơn giới đang phát ra quang mang mờ ảo. Bên trong Lệ Sơn giới là vô số những ngọn núi cao vúi tầng trời, điều làm Văn Lục không khỏi ngơ ngác là bên dưới khắp nơi đều là nước… Lệ Sơn giới có phần giống một cái Vịnh Hạ Long, chỉ có điều là những đỉnh núi ở đây to và cao lớn hơn gấp ngàn lần thôi. Có những đỉnh núi còn to tới cả ngàn mét, chứa được ba bốn cái trang viện không thành vấn đề. Nghe Kiệt Hào nói rằng những đỉnh núi này là những trang viên của các đệ tử nội môn. Mỗi một người đệ tử khi chính thức được xác định là đệ tử nội môn sẽ được trưởng lão tu luyện thổ thuật điều khiển mọc lên một quả núi khổng lồ này. Các quả núi sẽ hình thành nên một đại trận to lớn bảo vệ môn phái. Điều đáng nói ở đây là càng nhiều đệ tử nội môn duy chì “mắt trận”, có nghĩa là đại trận càng có nhiều mắt trận thì càng mạnh mẽ, mà Lệ Sơn giới cũng được mở rộng thêm. Cánh cổng nối liền với ngũ hành không gian được xây trên một quả núi. Lệ Sơn phái cũng cắt cử hai người đệ tử trông giữ. Vừa thấy nữ thái thượng trưởng lão lập tức cung kính chào hỏi. Thái thượng trưởng lão chỉ gật đầu sau đó quay lại mìm cười với nhóm người Văn Lục. - Đi thôi! Chúng ta đi vào chính điện… Cả nhóm người từ từ bay qua nhiều ngọn núi cao chót vót với những đình đài cheo leo từ dưới lên trên ấy mà tiến vào trong trung tâm Lệ Sơn giới. Ở giữa trung tâm là một ngọn đại Sơn khổng lồ… lớn gấp nhiều lần so với Nguyễn Thiên Sơn của gia tộc Nguyễn. Văn Lục ước tính đại khái đại sơn này to tới hơn ba mươi km, mà tính từ mặt nước trở lên, nó cũng phải cao tới chín mươi km. Bốn phía đều là vách núi dựng đứng cheo leo và vô số đình đài lầu các nhô ra. Nếu nhìn từ trên không trung Lệ Sơn giới mà nhìn xuống thì hiện ra một đồ án phức tạp. Ở chính giữa trung tâm là một “cột chống trời” khổng lồ, xung quanh là những ngọn núi xum vầy như quần tinh ủng nguyệt. Và độ cao của các ngọn núi con cũng thấp chỉ bằng nửa ngọn núi chính mà thôi. Cả nhóm người từ từ bay lên đỉnh. Lệ Thanh nhìn cảnh quan hùng vĩ phía trước, mở tròn hai mắt biểu tình không thể tin nổi. Nếu so sánh cái thánh địa rách nát của nàng và “ Lệ Sơn đại trận” này thì… Nàng ngây thơ nói một câu làm mọi người đang bay lên đỉnh núi xém chút té lộn cổ xuống dưới. - Giả dụ có ai nhảy tự tử từ trên đỉnh núi này xuống không biết ngày tháng nào mới rớt xuống tới chân núi a. - Này… đừng có lúc nào cũng nghĩ tới tự tử chứ? Văn Lục gõ nhẹ lên đầu cô bé làm cô bé rụt cổ lại, lè chiếc lưỡi nhỏ ra chêu hắn. Hiện tại Văn Lục đang tụ khí nâng cô bé bay, Lệ Thanh muốn chạy cũng không chạy nổi. Mọi người đều mỉm cười trìu mến nhìn cô bé. Văn Lục lại lơ đãng nhìn vách đá treo leo trước mặt.Mỗi lần bay qua một tầng của ngọn đại sơn này thì sương mù ngày càng dày đặc, mà linh khí cũng tương tự nồng đậm lên. Thủy Vân sơn chính là tên của ngọn đại sơn này. Nghe nói đó là tên trưởng môn đầu tiên lập nên môn phái. Để tỏ lòng kính ngưỡng, khi các trưởng lão các đời sau lập nên Lệ Sơn giới, dựng xong đại sơn này lập tức lấy tên đó để đặt. Chứ thực tế ban đầu Lệ Sơn phái là ở bên ngoài quả núi hình giọt lệ giữa hồ Ba Bể đó. Thủy Vân sơn được chia làm chín mươi tầng, mỗi tầng áng chừng một ngàn mét. Với tốc độ trung bình, bay hồi lâu cuối cùng mọi người cũng lên tới tầng thứ tám mươi. Ở đây hầu như chẳng có bóng người nào làm Văn Lục ngạc nhiên. Sau khi dò hỏi Kiệt Hào mới biết là nơi đây dùng để tiếp đãi khách quý. Các trưởng môn trưởng lão cũng sống nơi này. Mấy tầng trên cùng là cấm địa của môn phái, cho nên cấm mọi người tự tiện đi lên trên đó… Ngay khi nhóm người Văn Lục tới, một lão nhân đã mỉm cười đứng đó nhìn mọi người. - Ai vậy? Văn Lục nghiêng người ngó sang Kiệt Hào đang biến sắc hỏi dò. Không đợi Kiệt Hào trả lời, lão nhân râu tóc bạc trắng, phiêu phiêu tràn ngập khí chất thần tiên như ông bụt này đã lên tiếng: - Đây là những anh tài tổ đội số mười hai khảo nghiệm Hồn Ngọc sao? Quả nhiên là mạnh mẽ…Ha ha… ta tự giới thiệu một chút. Ta hiện tại là trưởng môn đời thứ chín mươi của Lệ Sơn phái. Nghe vậy mọi người trong tổ đội số mười hai lập tức cung kính chào hỏi. Nói đùa… lão nhân gia tự nhiên nhiệt tình quá chạy tới tận đây tiếp đón, nếu nói mọi người không giật mình mới là chuyện lạ. Nếu quẳng lão này dưới nhân gian đảm bảo mọi người chỉ có hai ý nghĩ đối với lão. Người đang chán nản, buồn đau lập tức nghĩ tới ông bụt trong truyền thuyết và ngửa cổ lên đợi câu “ta có thể giúp gì cho con”. Người bình thường thì nghĩ “ông già này thật là đẹp lão a”. Bấy nhiêu thôi cũng đủ hình dung dáng vẻ “tiên phong đạo cốt” của trưởng môn Lệ Sơn phái rồi. Chẳng trách mỗi lần Văn Lục nhìn thấy người của Lệ Sơn phái đều như nhìn thấy bụt, thấy nàng tiên trong truyền thuyết vậy. Có lẽ là “lây nhiễm” từ trưởng môn mà ra. Ách… đương nhiên ngoại trừ tên thô lỗ Kiệt Hào. Trưởng môn Lệ Sơn phái cũng không cao ngạo thường thấy trên những người cầm quyền, mà cực kỳ hòa ái dễ gần như ông nội đang thủ thỉ với các cháu vậy làm nhóm người Văn Lục cực kỳ yêu mến. Sau khi nói chuyện hồi lâu trưởng môn mới để cho nữ thái thượng trưởng lão dẫn mọi người đi. Nữ thái thượng trưởng lão bố trí ọi người ở khu lầu các phía tây. Ở phía nam chính là nơi ở của trưởng môn, ở phía bắc chính là nơi ở của vài vị trưởng lão. Còn ở phía đông là thư phòng và đại điện của Lệ Sơn phái. Ba ngày sau tu thuật giả lại một phen oanh động. Tin tức ba vị thái thượng trưởng lão cùng tổ đội quái vật số mười hai phá tan một “ổ” gián điệp cực lớn khiến cho tất cả các tu thuật giả đều quan tâm. Lúc trước khi điều tra ký ức của những tên gián điệp cầm đầu thì mọi người chỉ biết rằng lúc cần sẽ có người tới lấy thông tin và truyền lệnh. Mọi người đều nghĩ rằng tên “đưa tin” này phải ở bên ngoài đất nước Đại Việt. Không ai có thể ngờ rằng bọn chúng lại thiết lập những “doanh trại” ngay trong đất nước như vậy. Cuối cùng các môn phái và các gia tộc buộc phải dùng biện pháp mạnh, phối hợp với các đại sư trận pháp rà xoát trên diện rộng và “túm” thêm được một “căn cứ” nữa của gián điệp. Có thể nói lần này chẳng khác nào nhổ tận gốc gác của nhóm gián điệp nằm vùng trong tu thuật giả. Văn Lục biết rằng Văn Lang Thiên thực ra đã biết rõ bọn gián điệp này từ lâu. Chẳng qua bọn họ chẳng quan tâm tới mà thôi. Giờ dường như tu thuật đang bị một thế lực mạnh mẽ nhòm ngó mới tức mình diệt luôn bọn gián điệp này. Dù sao thì chẳng ai muốn trong nhà mình lúc nào cũng kè kè một con dao hằm hè đòi đâm sau lưng cả. Truyện oanh động bên ngoài hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì tới Văn Lục. Hiện tại hắn đang ngồi vùi đầu giữa đống sách trong tàng thư các của Lệ Sơn Phái. Khi được quyền vào trong thư viện của Lệ Sơn phái, Văn Lục rất nhanh đã tìm ra cuốn thích hợp ình… “Đại Việt bách khoa toàn thư”.