Hôn thê đáng yêu, hôn phu lưu manh!
Chương 9 : Trí tuệ của nhật dạ và câu trả lời của an thư.
Nặng nề, căng thẳng là từ ngữ chính xác để diễn tả không khí hiện giờ. Nhưng trừ An Thư đang khó xử ra thì mọi người đều muốn nó đồng ý. Thấy thế ông Bang lúc này nghiêm khắc nhìn Nhật Dạ "Chỉ cố gắng thôi sao? Con không thể chắc chắn mình sẽ làm được à?"
Lập tức hiện trường kinh hãi, ôi mẹ ơi, câu này cũng quá ác rồi, trả lời không xong thì tiêu. Nhật Dạ thầm chảy mồ hôi, giờ thì mình cũng ăn một câu Yes No question rồi, nếu nói không thì lập tức mọi điều hồi nãy mình nói đều là suông cả, dám nói ko dám làm, tự ti vào bản thân. Còn nếu có thì lại lộ ra quá tự kiêu, đồng thời áp đặt lên vai một gánh nặng lớn hơn, bắt buộc mình phải làm cho bằng được. Cậu có đầu óc quân sự di truyền từ gia đình, nhưng không ngờ Lâm gia vốn nghề giáo lâu đời cũng chả vừa. Làm sao đây? Suy nghĩ nhanh lên! Mình phải trả lời được trước khi cô ấy ra quyết định.
"Câu trả lời của cháu...có thể khiến mọi người nhận định cháu là kẻ thiếu quyết đoán." Dạ nghiêm túc ngẩng đôi mắt sáng nhìn ông Bang, ông thấy sự cương quyết trong đó, thằng nhóc.......còn mạnh mẽ hơn ông Nội nó khi xưa. Ông Long đã từ bỏ tình cảm của mình, phó thác người mình yêu cho ông Bang. Nhưng....nói một cách thô lỗ là: Đứa trẻ này còn cứng đầu hơn ông nó, cố chấp ko phải điều sai. Và thật trùng hợp, Ông Bang thích những người cố chấp!
Dạ nói tiếp "Cuộc sống ko ai nói trước được điều gì, có thể cháu sẽ thành công nhưng những biến động cuộc đời cũng có thể đổi thay kết quả đó. Nên cháu tự nhận mình không thể chắc chắn được, NHƯNG!" Cậu chân thành cúi đầu 90 độ "Cháu chắc chắn sẽ bảo vệ cô ấy bằng bất cứ giá nào, Nhất Định! Không Bao Giờ Buông Tay! Xin ông hãy giao cháu gái cho cháu!"
Hiện trường lập tức tĩnh lặng. Lâm gia đổ mồ hôi lạnh. Thằng nhóc này chỉ mới 16t? Tâm tính thành thục sợ rằng người lớn cũng không theo kịp. Câu trả lời này....là hoàn hảo nhất rồi. Tống gia thì mừng rỡ, giỏi lắm Hai!!!
Ông Bang cũng ko ngờ đến tình huống này, một người cứng rắn thông thường sẽ không cúi đầu, nhưng Nhật Dạ lại chơi trò vừa cứng vừa mềm, bắt buộc ông phải giao cháu cưng cho cậu. Bởi người ta đã hạ mình như vậy mà ko đồng ý thì trở thành con người hẹp hòi rồi. Haiz, chẳng lẽ ông già rồi sao? Ngay cả 1 thằng nhóc cũng đấu không lại.
Ông ko nên tự trách mình, chỉ trách đầu óc tên nào đó quá gian xảo mà thôi. Nhưng Nhật Dạ vẫn chưa chiến thằng bài Yes No question này, cậu chỉ gỡ được 1 chướng ngại vật thôi. Boss cuối chính là vị Hôn Thê An Thư của cậu.
Ký ức của nó chợt ùa về, 6 năm trước, tại vườn bông giấy, nó vẫn nhớ như in lời bà dạy "Hiện nay nhiều người cho Tam tòng tứ đức là phong kiến, nhưng bà khuyên cháu phải giữ chúng. Khi cháu gặp người mình có thể phó thác cả cuộc đời, đó sẽ là thứ giúp cháu thực sự yên bình trong hôn nhân của mình." Yên bình ko có nghĩa là tẻ ngắt, chỉ cần được bên cạnh những người quan trọng với mình, cùng họ vượt qua khó khăn mà ko ngại gian khổ, không làm trái với cảm xúc của bản thân, thì trái tim của ngươi sẽ thực sự được bình.Nhật Dạ-Người con trai này còn hơn những gì mình mong đợi. Haiz, rốt cuộc thì mình vẫn là đứa trẻ ngoan mà.
Hành động của An Thư lại vượt xa mọi người tưởng tượng, nó lấy trong túi ra một gói quà nhỏ, đẩy đến trước mặt Dạ "Có lẽ hơi trễ....nhưng chúc mừng sinh nhật cậu." Ông ngoại đã cho nó biết hầu hết về vị Hôn phu này rồi, chỉ có mặt là chưa thấy mà thôi. Nó tiếp tục nhận lấy hộp quà và mở ra. Một tia bất ngờ lướt qua mắt nó, khóe môi cong cong nhoẻn miệng cười, gò má hồng hồng, Thư cầm lấy chiếc mũ đội thử, vừa như in rồi rất dễ thương nữa. Nó cười híp mắt "Cảm ơn cậu, tớ thực sự rất thích món quà này."
Anh chàng nào đó mặt đỏ lên, sững sờ bất động như tượng. Dễ thương chết mình rồi! Hôn thê à, mới gặp gỡ mà cậu nhất kích tất sát như vậy làm sao tớ chịu nổi!!!
"Ưm...." Thư nghiêng đầu chờ mong nhìn Dạ "Cậu cũng mở ra đi."
Nhật Dạ tỉnh hồn luống cuống tay chân, bên trong gói quà nhỏ xinh là một đôi băng tay thể thao hút mồ hôi màu đen. Có thể gọi là tâm linh tương thông ko? Cậu đã muốn có 1 đôi từ lâu rồi nhưng lại lười rồi quên mua. Tự dưng có cảm giác mình là ông chồng bê bối được vợ chăm lo vậy kìa. Dạ đeo lên tay, rất vừa vặn cũng rất mềm mại, ko bị cấn tay "Tớ cũng rất thích. Cảm ơn cậu.", Dạ cũng cười dịu dàng với Thư.
Tập đoàn người lớn xem phim nãy giờ mất kiên nhẫn rồi. Hoàng Hải gõ gõ bàn đề tỉnh 2 con người nào kia "Xin lỗi nhưng đây ko phải lễ trao quà đâu nhé! Em còn chưa trả lời người ta đâu Thư Thư!" Những người khác cũng đồng loạt gật đầu, thế quái nào phần quan trọng nhất lại quên chứ! Nhật Dạ cũng mong chờ những lời của Thư.
Nó ngồi khép chặt hai chân lại, hai tay đoan trang đặt lên đùi, thành khẩn cúi người 45 độ "Không có ai trên đời là hoàn hảo cả, và tớ cũng vậy. Nhưng tớ cũng sẽ cố gắng hết mình, trong thời gian tới nếu có điều gì thiếu sót mong cậu bao dung cho. Xin....hãy chăm sóc tớ." Nói xong Thư khẽ nâng mặt dịu dàng cười với Dạ.
Tiêu rồi Nhật Dạ! Máu cậu sắp hưng phấn trào ngược lên rồi. Hôn thê ơi đừng nói những lời như cô dâu về nhà chồng thế chứ! Tớ sắp vỡ gân máu mà chết đây nè. Mưu sát chồng a!
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
16 chương
12 chương
10 chương