Nghe thật rõ lời kết luận của Nike, Bin lúc này chỉ im lặng. Cậu đưa ánh mắt ấm áp nhìn vào đứa em trai, rồi bỗng mỉm môi cười: Nếu dao động trước lời sỉ nhục của người khác. Thì chính chúng ta, đã để họ thấy khuyết điểm của mình rồi. Chính vì vậy, sự bao dung, chính là một phương pháp hữu hiệu. -Anh thì sao cũng được! Cái đó không quan trọng! Nhưng con bé, em cũng biết rồi đó! Con bé rất bất hạnh kia mà. Mẹ chúng ta, cũng rất muốn bù đắp cho nó. Vì vậy, khi con bé đến ở cùng chúng ta. Em có thể, đối xử nhẹ nhàng với nó, như đối với em gái mình được không? Bin thuyết phục. Nghe xong, Nike bỗng nhiên cười nhếch: -Được! Em sẽ cố gắng đối xử với nó thật tốt! Tốt đến mức, nó sẽ không thể ở lại được lâu. Anh cứ chờ đó đi! Vênh mặt, Nike đáp rồi quay người bỏ đi. Dõi theo bóng dáng cao ngạo kia, Bin hết cách lắc đầu: “ Vũ Khải Nguyên! Sau này, em tuyệt đối đừng hối hận! ” ________________ -Bây giờ, con bé đã quên hết tất cả! Anh có thể yên tâm, mà giao nó lại cho chúng tôi! Tôi hứa, sẽ chăm sóc và nuôi dạy con bé thật tốt! Cũng sẽ không bao giờ nói ra, việc tôi đã từng gặp anh. Về tên của con bé, tôi xin phép được giữ lại. Vì cái tên đó, rất hợp với con bé! Nhưng mà từ bây giờ trở về sau. Tên con bé, sẽ là: Vũ Khiết Như! Ba từ cuối được bà khẳng định một cách nhẹ nhàng. Nhưng đối với người đàn ông trước mặt, rõ ràng như dao cấm vào lồng ngực. Ông có thể đành lòng để đứa bé ở cùng mình từ nhỏ, gọi người khác là cha mẹ sao? Ông đành lòng, chịu đựng cơn đau này về sau sao? -Các người có chắc, sẽ cho con bé một gia đình hạnh phúc không? Sẽ có chắc, không xem nó là đứa con nuôi không? Vừa nói, ông vừa ứa nước mắt. -Tôi hứa! Tôi lấy danh dự của mình để hứa với anh! Chúng tôi, sẽ tuyệt đối yêu thương con bé! Cười nhẹ, người đàn ông trước mặt bà quay lại. Trong tay ông lúc này, đang xiết chặt thứ gì đó. Khẽ khàng đưa ra trước mặt bà, ông cất giọng: -Sợi dây chuyền này, rất quan trọng đối với con bé. Tôi mong cô, có thể trao lại cho nó. Và cũng mong cô, có thể giữ đúng lời hứa của mình. Nếu con bé có xảy ra bất trắc gì, thì tôi nhất định, sẽ liều mạng với các người! Đưa tay nhận lấy sợi dây chuyền hình con hạc giấy từ ông, người đàn bà khẽ gật đầu.  -Tôi hứa với anh! _______________ “ Thì ra con bé, tên thật là: Đồng Khiết Như sao? Vậy người đó, đúng thật là cha của con bé rồi! ” Vì nghe được toàn bộ cuộc đối thoại kia. Nên trong lòng Bin lúc này, càng trở nên lo ngại. Cậu không biết, mình có vô tình nói ra với nó không? Và cũng không biết, bản thân phải đấu tranh đến khi nào? *Cộp* *Cộp* -Đến nhanh như vậy sao? Mình có nên.. -Bin! Mày cũng đến đây sao? Tiếng bước chân của người đằng sau cũng dừng lại. Cái câu nói của Bin, cũng vì lời nói ai kia mà ngừng. Cậu thở dài, rồi từ từ quay lại: -Korean! Sao mày cũng ở đây? Mày là đến thăm Khiết Như sao? -Khiết Như?-Cậu ngạc nhiên-Mày nói con nhóc đang nằm trong đây, là tên Khiết Như sao?-Thấy không giấu được Korean, Bin bất giác gật đầu. -Phải! Là Đồng Khiết Như!