Lyric:
Thế giới bé thế nào?
Mình gặp nhau, có phải, muôn đời?
Ngày mà người mang đến, một khúc hát, không thể quên
Bài hát với những, mơ mộng
Bài hát với những, hy vọng
Cho đời ta, chút vui
Cho đời ta, chút thương
Thế giới lớn thế nào?
Mình lạc nhau, có phải, muôn đời?
Dòng người vội vàng qua, người sẽ đứng, nơi đâu chờ ta?
Chờ giữa quán xá, ven đường
Chờ cuối góc phố, năm nào
Xin chờ ta chút thôi,chút thôi
ĐK:
Bình minh đến đón ánh sáng sớm mình hẹn hò, chốn thân quen, ngày xưa
Hoàng hôn xuống, dưới gốc phố vắng, mình cười, nói vu vơ, bao chuyện qua
Vì tình yêu ta trao người hết, xin người đừng khiến tim này, mong nhớ..
Hãy hứa sẽ mãi bên ta..
Ngày vẫn thế ấm áp tiếng nói, nụ cười người, với bao nhiêu, buồn vui
Chiều buông nắng, gió vẫn khẽ hát, thì thầm, những khúc hát ca, cho tình nhân
Làm sao khi con tim nhỏ bé mơ hoài, những phút giây, ôm lấy người..
Đời như một giấc mơ mãi không tàn,vì người...
...
Kết thúc đoạn tơ lòng,người con trai trước dương cầm cười nhếch,anh không những biết nó có mặt,mà còn biết được một điều,cô gái kia,đang chăm chú lắng nghe! Chỉ là say mê đến mức,không thốt được nên lời!
“ Đồng Khiết Như,em giả vờ không giống rồi, thật là... ”
“ Giọng hát này.. ”
Theo lối suy nghĩ mơ hồ,nó quên mất sự hiện diện người trước mặt,anh đang tiến rất gần,còn đang muốn,ăn tươi nó từng chút!
_Sao hả? Đứng hình rồi luôn sao?
Giật mình nhìn vào anh,nó cố gắng che giấu đi khuôn mặt,chết tiệt,lại để Korean phát hiện rồi?
_Như vậy..là đúng rồi! Đây là vẻ mặt bối rối, khi tôi đọc được suy nghĩ của em! Đúng chứ?
Di chuyển bàn tay lên mái tóc kia,anh cất giọng khiêu khích,nhìn chằm chằm vào cánh tay người,nó chau mày gạt ra vội!
_Không biết xấu hổ!
_Vậy sao?-Bình thản như không,anh đáp vội làm nó tức nghẹn_Khiết Như,tôi đưa em đến một nơi!-Quay mặt về phía khác,con người kia không chấp nhận yêu cầu_Được thôi, tôi trực tiếp kéo em đi,là được rồi!-Không cho đối phương phản kháng,anh trực tiếp nắm vội bàn tay mềm,kế hoạch lần này,không được có thất bại!
_Korean..
“ Tiêu Nhiên, anh cứ an tâm trở về Pháp, người con gái anh trân trọng, tôi cũng sẽ trân trọng cô ấy, chỉ là.. Cách thức khác với anh thôi! ”
...
*Cộp*
*Cộp*
Kéo nhẹ vali đến cầu thang,ánh mắt anh,da diết dõi theo từng bước nhỏ,cách anh làm,có quá đáng hay không?
_Tiêu Nhiên,nếu anh đã quyết định,thì cứ làm theo ý của mình,dù sao..anh cũng là muốn tốt cho Khiết Như!-Đặt nhẹ bàn tay lên bờ vai anh,người con trai ở phía sau cười nhẹ,người phía trước thở mạnh ra,sau đó quay lại Shyz gật đầu_Được rồi! Chúng ta ra sân bay thôi,nếu không sẽ trễ giờ,được chứ?
_Ừm!
Vứt bỏ nhiều muộn phiền,hai con người cùng nhau bước đi vội,mỗi dậm chân,điều thống khổ vô cùng!
“ Khiết Như, anh xin lỗi em ”
_______________________
_Nè Korean, anh đẩy cao hơn nữa đi!
Giữ chặt hai bên dây xích đu,người con gái quay lại anh mong mỏi,nó muốn thử cảm giác cao cơ,nhưng Korean cứ thử thách lòng kiên nhẫn của nó!
_Không thích!
_Anh..-Chằm chằm vào khuôn mặt khó coi kia,khóe môi anh bất giác mỉm cười,nụ cười đẹp tựa thiên thần,mà lần thứ hai nó bắt gặp_Cười gì chứ? Vui lắm hả,đồ thần kinh-Khẽ chau mày,anh bước đến trước mặt nó khụy gối xuống,ánh mắt lạ lùng,hướng lên con người đang giận_Nhìn cái gì,có tin tôi móc mắt anh không?-Không kiên nhẫn hơn,người con trai nhỏm người dậy áp sát gần khuôn mặt nó,một tay chống xuống xích đu,một tay chạm đến đường nét hoàn hảo_Korean,ưm ưm..
Khóa chặt nơi khóe môi,người con trai làm theo bản năng mút trọn,ngọt ngào,và có chút gì đó khác lạ.Không thể phản kháng lại anh,nó đưa tay xiết chặt nơi áo người đối diện,thật đáng chết,tại sao lại xiết lấy áo Korean?
30 giây cho một nụ hôn,anh rời khỏi một cách chậm chạp,anh cũng không hiểu,mình mắc phải căn bệnh này từ khi nào? Khẽ đưa mắt nhìn xuống nơi áo mình,Korean mỉm cười khì nắm vội,không thích,lý do gì lại xiết?
_Xem ra..là em đang quyến rũ tôi? Đúng không? Đồng Khiết Như?-Không lấy được tay về,nó đưa mắt nhìn anh bối rối,không phải,không phải là như vậy,nó ghét anh như thế,không lý nào muốn quyến rũ anh_Đủ rồi,đừng có làm cho mọi người chú ý chứ? Không thấy,chúng ta sắp trở thành tâm điểm rồi hay sao?-Đưa mắt sang nhiều hướng,con người kia há hốc mồm,không xong rồi,thanh danh của nó?_Thật là..nhìn em buồn cười thật đấy!-Cười tươi hơn bao giờ,anh thẳng thừng kéo nó đứng dậy_Không cần xấu hổ, bởi vì tôi...
_Anh gì ơi?-Một tiếng thở dài phát ra từ anh,sau đó là ánh mắt giết người quay sang cả đám,đây là lần thứ mấy,anh bị chặn họng? Đâm đâm vào đám nữ sinh,nó chau mày quay sang phía khác,cả nữ sinh,cũng nhìn đắm đuối Korean? Anh ta có sức hấp dẫn vậy sao? Sao nó không phát hiện vậy?_Anh là anh Hạo Thy Nhật đúng không? Đúng là bọn em không nhìn nhầm,anh có thể cho bọn em xin chữ ký được không?-Ghé mắt vào thiên thần nhỏ bên cạnh mình,anh bất giác khẽ cười nhếch,nó cũng biết khó chịu sao?
_Dĩ nhiên là được rồi!
Trợn mắt quay lại anh,cô gái nhỏ tức đến xanh mặt,anh ta nói đưa nó đi công viên,tại sao lại phô trương trước mặt nó? Lạnh lùng chọc tức ai,người con trai bước đến từng cô gái ký tặng,nếu nó giận,sẽ trực tiếp hét lên thôi!
“ Đáng ghét! Cứ ở đó mà ra oai đi, tôi không thèm chấp nhất với anh,đồ thần kinh ”
Hằn học quay người bỏ đi,con người kia bỗng bất ngờ khựng lại,là tên nào,dám lôi kéo nó đây?
_Tôi nói em được đi sao?-Là Korean? Buông vội bàn tay nó ra,anh nhanh chóng tiến lên phía trước,nụ cười ấm áp,ngay lúc này tắt vội,nếu để nó quay về,chắc chắn sẽ có chuyện_Khiết Như,em có phải đang ghen không? Là ghen khi nhìn thấy tôi..
_Không phải!-Cướp lời anh,nó hét lên một cách rành mạch,cảm giác lúc đó,y như lúc..nhìn thấy Shyz và Đình Đình,nhưng không thể nào,nó lại thích Korean_Anh là gì của tôi chứ? Lý do gì tôi phải ghen,hơn nữa..chúng ta là kẻ thù,tôi tuyệt đối không đi ghen với những cô gái kia-Kẻ thù? Ngẫm lại hai con chữ thâm sâu,anh đưa tay xiết lấy hai cánh tay nhỏ!
_Em lầm rồi! Chúng ta không phải là kẻ thù,cả đời này định sẵn,chúng ta không phải là kẻ thù,em là người tôi thích,không có việc..em là kẻ thù của tôi,rõ chưa hả?-Hốc mắt anh đỏ lên,dồn nén bao nhiêu cơn giận,nếu là kẻ thù,cũng có lúc sẽ yêu_Đây là lần cuối,tôi cho phép em thốt ra hai chữ kẻ thù,em là người tôi thích,mãi mãi là người tôi thích,dù em không thích tôi,vậy được,tôi sẽ tiếp tục thích em,thích em đến lúc,em bằng lòng thích tôi!-Im lặng trước câu nói kia,nó như từ trên cao rơi xuống,cả ngôn ngữ thông thường,cũng biến thành không hiểu,thích? Là thích hay sao?
_______________________
*Sân bay*
Đưa mắt vào đồng hồ,người con trai bất giác thở dài,chỉ đầy 15 phút nữa thôi,anh sẽ không thể ở bên cạnh nó! Anh từng hứa khi rời khỏi,sẽ nói với nó,nhưng thay vì nói,anh lại chọn cách không từ!
_Anh họ,anh đừng lo lắng về Khiết Như,khi sang đến đó,nó cũng sẽ không ngăn cản anh được! Em biết anh rất thương nó,không muốn nó phải tổn thương,vậy nên..anh phải an tâm,bọn em lúc nào cũng yêu thương nó hết!
Đưa tay xoa nhẹ đầu Anny,K.O thoáng chút mỉm cười,dù đối tốt thì đã sao? Ở bên anh,anh mới thôi lo ngại!
_Anny! Cảm ơn em!
...
Chúc m.n đọc truyện vui vẻ!
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
21 chương
24 chương
27 chương
12 chương
23 chương
48 chương