*Tích tắc**Tích tắc* *Reng reng reng* Đưa tay tìm kiếm đồng hồ bên trên tủ đầu giường nó cau mày,đang là 5 giờ sáng sao?K.O lại cài đặt trước cho nó trước một tiếng,vì với nó thời gian chuẩn bị càng nhiều càng tốt.Quăng nhẹ đồng hồ sang một bên nó tiếp tục công việc ngủ bù.Người vừa đẩy cửa bước vào mặt nhăn nhó tiến lại kéo chăn nó xuống. _Nhanh lên! Mau dậy cho anh! Mở mắt ra nhìn anh,nó thở dài ngồi nhanh dậy,đầu tóc hiện tại cứ rối tung lên,K.O có chút nực cười. _Nè! Nghe anh hỏi,địa chỉ em đã ghi nhớ chưa hả?Nếu không,sẽ đi lạc đó! Ngồi xuống cạnh nó,anh dò xét,dù không hiểu anh nói gì nhưng nó vẫn gật gật đầu. _Em nhớ mà!Em đâu phải trẻ con! Ai kia lớn tiếng khẳng định,người đối diện khẽ gật đầu đưa tay kéo nó vào người,làn môi kia đặt nhẹ nhàng lên mái tóc. _Đến đó sẽ có người chăm sóc cho em,anh sẽ dành thời gian để bay sang đó! Nghe anh dặn,trong thời gian không có anh bên cạnh,em không được có bạn trai nghe rõ chưa?Ngoài việc học và điều tra thân thế,anh không cho phép em có bạn trai,có biết không? Anh có cảm giác mất mát đi thứ gì đó,nghĩ cũng lạ,người muốn nó rời khỏi cũng là anh,người muốn giữ nó lại cũng là anh.Điều này thật khó lý giải,dù như vậy,anh vẫn không thể ích kỷ giành lấy đứa em gái này,nó cần biết được bản thân là ai?Anh không thể lúc nào cũng để nó sống trong đau đớn,có lẽ đây là một cách tốt nhất.Áp mặt vào người anh,nó khẽ gật đầu. ____________________ VIỆT NAM Chen chúc giữa đám đông,cuối cùng nó cũng ra được bên ngoài,hai tay khẽ vang rộng ra hít thở bầu không khí trong lành trước mặt.Sau 9 năm nó mới quay lại nơi đau đớn này,nhưng cảm giác bây giờ là hoàn toàn khác.Nhờ K.O nó đã học được cách mạnh mẽ,hơn tất cả chính là khả năng thích ứng với mọi thứ,dù bản thân là ai không quan trọng,quan trọng nhất vẫn là niềm tin vào cuộc sống,nó đã từng thất bại khi đưa ra quyết định kết liễu đời mình,nhưng bây giờ thì không. Cầm lấy tờ giấy trên tay nó cau mày,là ngôi biệt thự gần trung tâm thương mại,nếu từ đây đến đó sẽ mất 30 phút (K.O thật chu đáo,còn ghi gõ cả thời gian) nhìn ra đường nó bỗng thở dài. _Taxi đâu hết rồi?Mau ra đây! Đứng giữa trời nắng chang chang nó lấy tay che mặt,không thể tin nổi giờ này không thấy bóng dáng một chiếc xe. *Bịch* _Ui dza! Bị một con người nào đó đụng phải,trong giây phút sinh tử,tờ giấy trên tay nó bay ra đường.Lần này thê thảm rồi,chưa xem là ở đường nào kia mà,ở đây lại nhiều khu trung tâm thương mại như vậy.Nhìn tờ giấy bay ra xa,nó bất chấp chạy ra ngoài,tờ giấy gần kề ngay trước mặt,nó vội vàng chụp lấy. _Không sao rồi!-Nó thở phào. *Kéttt* Chiếc xe BMW màu xanh nhạt rất may mắn dừng kịp lúc,khoảng cách chỉ một sảy tay làm nó suýt điếng người. *Cạch* Bước xuống xe là một chàng trai cực kỳ đẹp,nhìn con người đó nó có chút đứng hình,cảm giác khi nhìn anh ta rất quen thuộc. *Cạch* Người bên cạnh bước xuống là một người con gái,đi cùng cả hai là một cô công chúa nhỏ khoảng tầm 3 tuổi,gương mặt rất cute.Hình như,họ là một gia đình thì phải,chăm chú nhìn vào người con trai trước mặt,nó có chút đau lòng.Kì thật,gương mặt đó.. _Cô bé,em muốn qua đường cũng phải cẩn thận quan sát chứ! Như vậy,rất nguy hiểm. Người con trai nhắc nhở,nó nghe thấy khẽ gật đầu. _Cảm ơn anh! Nó cúi đầu,đôi môi bất giác cười nhạt.Người con trai không nói gì thêm cùng cô gái bên cạnh đi vào một căn nhà hàng,nhìn theo họ,nó bất giác khó hiểu,có chút gì đó quen thuộc,nhưng lại có gì đó rất xa lạ. _Hôm nay mình bị sao vậy? Gõ gõ vào trán,nó tự mắng,chắc mất một đêm để đến đây,nên đầu óc có vấn đề. *Kéttt* Một chiếc xe taxi dừng lại trước mặt nó,nhưng lạ thay,người vừa bước xuống xe là một cô gái.Nhìn người trước mặt,nó bất giác đứng hình. _Khiết Như! Nhớ mày quá!