“ Căn phòng này..?? ”
Trên chiếc giường uy nghiêm,cô gái nhỏ chau mày quan sát vội,mùi hương có chút gì đó quen thuộc,cũng pha lẫn chút gì đó đau lòng! Hình như..đây là phòng của..
“ Nike? Tại sao mình lại ở phòng của Nike được chứ? Không thể nào! ”
_ A!-Gượng dậy một cách mệt nhoài,nó quay sang bức ảnh nơi tủ đầu giường trầm lặng_Đây..không phải là ảnh của mình,lúc nhỏ hay sao? Tại sao..nó lại ở đây?-Rũ bỏ chăn,con người kia nhanh chóng bước xuống giường,sự tò mò,khiến nó luôn muốn biết.Từng hộp tủ được nó lục tung ra,sau đó lại bất ngờ không chối cãi,nhiều năm qua,tại sao ảnh của nó,lại ở chỗ của Nike? Hơn nữa,anh còn rất tỉ mỉ lưu thành quyển album?_Nike? Tại sao..?-Quỵ xuống sàn nhà,nó đinh ninh giữ quyển album thở dốc,có thứ gì đó,như vô hình,xiết chặt nơi trái tim đang đập!
_Vì anh yêu em!-Quay về người ở phía sau,nó khá giật mình vì không có tiếng động,tại sao nó không nghe thấy bước chân anh,tại sao lại..? Khụy xuống bên cạnh ai kia,Nike đưa tay xiết chặt hai bên tay nó mỉm cười_Khiết Như,từ khi anh biết em vẫn còn tồn tại,những bức ảnh đáng yêu này,anh đã cố gắng tìm kiếm,và biến nó thành 1 quyển album,mong rằng..có thể được nhìn thấy em qua từng giai đoạn,biết em đã trưởng thành như thế nào? Hơn nữa,học cách yêu những sở thích của em! Khiết Như,anh không mong em sẽ cảm động,và tha thứ cho anh,nhưng mà..em phải hiểu cho anh,được chứ?-Nhìn vào vẻ mặt thành khẩn kia,nó im lìm không nói gì,biểu hiện trên gương mặt,chỉ thấp thoáng ánh nhìn đa vị_Được rồi! Em đang sốt,nên nghỉ ngơi thì hơn,anh đỡ em đứng dậy,có được không?
_Ừm!
Hiện rõ sự vui mừng,Nike đưa tay kéo ai đó vào lòng cười thành tiếng,cuối cùng anh cũng đã nghe được,nó đồng ý để anh đỡ dậy mà không phản đối,cuối cùng, anh cũng đã nghe được!
...
Khép dần cánh cửa phòng,Ji quay trở về phía Anny cười mỉm,cô cứ tưởng,nó sẽ phát điên khi biết mình ở nhà Nike,nhưng không ngờ,lại im lặng như vậy?
_Tao không cam tâm,anh ta chỉ toàn lợi dụng bạn thân của mình,tức chết đi được mà!-Xiết chặt nắm tay,mặt Anny biến dạng_Nhưng mà..người như anh ta,cũng là một người đặc biệt nhỉ?-Nhìn Anny cảm thông,đến phiên Ji cười khổ,thật là..trách người ta,sau đó lại đồng cảm người ta 😥!
_______________________
_Khải Nguyên!
Khựng lại một giây,hai con chữ được nó nhả ra trọn vẹn,lần đầu tiên,nó gọi tên anh không kèm phần oán hận,lần đầu tiên,người phía sau,cảm thấy rất nhẹ lòng!
Bước đến gần ai hơn,Nike đưa tay xoay cô gái kia quay lại phía mình,nhìn vào bàn tay anh,nó tự khắc lùi lại!
_Chúng ta chưa từng nói chuyện một cách đường hoàng,nhưng hôm nay..tôi muốn kết thúc mọi thứ,anh có thể,giữ khoảng cách,với tôi không? Không được chạm vào người của tôi,không được đứng quá gần,vì tôi sợ,tôi sẽ giết chết anh!
Chạnh lòng,người con trai đưa tay lên nơi ngực gật gật đầu,tim của anh,đang sắp không cầm cự,nhưng lý trí,lại muốn anh phải kiên cường!
_Được rồi! Anh sẽ cố gắng,sẽ thật cố gắng thôi không đến gần em,vì anh cũng sợ,anh sẽ không chịu được,mà ôm chầm lấy em!
Khoảng cách dài bước chân,nhưng chung quy là xa xôi cách trở,dù anh có bước thêm,cô gái kia cũng sẽ lùi gót lại! Bất kể là 1 centimet hay đã chạm vào nhau,nhưng rõ ràng,cái níu tay,không đến phiên anh đảm nhận!
_Đừng nói nhiều nữa,tôi không muốn nghe! Việc tôi muốn biết bây giờ là..tại sao,anh lại đưa tôi trở về đây? Không phải,tôi đã nói với anh rất rõ rồi hay sao?-Lần thứ hai nó quay về đây,nhưng lại vào đúng một căn phòng khác,người hai tháng trước đưa nó về là Bin,nhưng người của hai tháng sau lại là người rất bạc.Im lặng trước câu hỏi kia,Nike thu hẹp khoảng cách nhanh chóng,anh cũng đã từng nói với bản thân mình,người anh yêu,không được đứng quá xa anh_Tôi không muốn trở về đây,dù nó có thay đổi như thế nào đi nữa,thì vẫn không thay đổi,đây..vẫn là nhà họ Vũ,lúc nhỏ..tôi đã trải qua ở đây như thế nào,bị anh sỉ nhục như thế nào,tôi rất..hức hức-Để ai kia chạm nhẹ vào cơ thể mình,anh vòng tay xiết chặt bờ vai nhỏ,mỗi một cử chỉ,điều rất cố gắng chu toàn!
_Dù nó không thay đổi,nhưng mà..tình cảm anh dành cho em,đã hoàn toàn thay đổi! Lúc đó..anh không thích em,nhưng bây giờ,anh rất thích em.Lúc đó..anh ghét nụ cười của em,vì nó khiến anh cảm thấy rất tồi tệ,nhưng bây giờ..anh lại muốn,em mỉm cười với anh,vì như vậy..anh cảm thấy rất an ủi.Lúc đó..anh không muốn,em trở thành một thành viên trong gia đình anh,nhưng bây giờ..anh lại ao ước,em là một thành viên của nhà họ Vũ.Với tư cách,không phải là em gái anh,mà là..-Cho nó rời ra khỏi người mình,Nike đưa tay lau sạch nước mắt tồn đọng_Nữ chủ nhân..của căn biệt thự này,người con gái duy nhất, thuộc về Vũ Khải Nguyên anh,người duy nhất,anh muốn nắm chặt tay, đi đến cuối con đường,người duy nhất,cả đời không thay đổi! Được chứ?-Đặt nhẹ bàn tay vào bàn tay anh,nó phũ phàng gạt ra vội,không thể nào,mãi mãi không thể nào!
_Những gì tôi muốn nói,cũng đã nói xong,nếu không nhìn thấy tôi,K.O sẽ lo lắng lắm,tôi phải trở về đây!
Kết thúc bằng cái quay đầu,người con trai cố chấp giữ tay ai lần nữa,anh kéo nó về phía mình,sau đó ôm trọn người cần giữ! Ở yên trong vòng tay Nike,nó vùng vẫy nhưng tuyệt vọng,càng cố gồng mình,anh càng cố xiết chặt!
_Khiết Như,em đừng muốn..thoát khỏi anh nữa,có được không?
Cảm nhận hơi nóng cạnh bên,nó đâm ra lo lắng tột độ,ở đây là phòng Nike,của trời mới biết,anh ta muốn làm gì?
Thôi không phản kháng anh,hai bàn tay nó lập tức thả lỏng,nơi phía cổ đau dần,vì vết răng Nike vừa chạm.
_A! Vũ Khải Nguyên,anh đang làm cái trò gì vậy? Dừng lại ngay cho tôi!
Sau tiếng cảnh cáo kia,anh lập tức dừng ngay hành động,anh đang làm cái quái gì vậy? Rõ ràng anh muốn nó tha thứ cho mình mà?
Đưa tay xoay con người kia về phía mình,vẻ mặt Nike bối rối vô kể,riêng phần nó,chỉ muốn giết chết anh!
_Khiết Như,anh..
...
*Cộc Cộc*
_Vũ Khải Nguyên! Anh làm gì bạn tôi vậy hả? Hết giờ nói chuyện rồi,anh định chiếm nó làm của riêng hay sao?
Gạt vội tay anh ra,nó nhanh chóng đi về phía cửa,nếu không có Anny,không biết nó phải làm gì nữa?
*Cạch*
_Anny! Chúng ta về nhà đi! Tao không muốn ở đây nữa đâu!
Nhìn biểu hiện của ai kia,mặt Anny đanh lại,hướng mắt vào trong,cô đưa tay kéo nó về phía mình!
_Nói tao biết,anh ta không làm gì mày chứ? Trong thời gian hai người nói chuyện,Nike có làm gì quá đáng không?
Kéo nhẹ mái tóc che đi vết cắn anh,nó vui vẻ nhìn vào cô mỉm cười,không thể được,không thể nói với Anny!
_Không có! Chúng ta về nhà đi!
_Vậy thì được rồi! Tao đưa mày về nhà,nếu không nhìn thấy em gái yêu dấu của mình,chắc chắn K.O sẽ không tha cho tao!
Gương mặt cô biến đổi khi nhắc về Tiêu Nhiên,dù anh rất dễ thương,nhưng khi giận lên,sẽ rất rất đáng sợ! Do vậy,đắc tội với tiểu nhân không sao,cô chỉ sợ đắc tội với trai đẹp ^^!
_Được rồi Anny! Đi thôi!
_Đồng ý!
Kéo vội tay nó rời đi,cô không quên quay mặt về nơi cửa,có thật,Nike không có làm gì nó không?
“ Chắc là mình đa nghi quá thôi,Nike yêu Khiết Như như vậy,không lý nào làm tổn thương nó,cũng giống như Korean,dù anh ta là một tên khát máu,nhưng cũng đâu làm tổn thương nó chứ? Phong Vũ Di,mày nên đi khám não rồi,toàn suy nghĩ lung tung ”
“ Nike? Anh thật làm tôi thất vọng,vết cắn của anh,chỉ càng làm tôi thêm oán hận anh thôi! ”
Đưa tay sờ lên nơi cổ,gương mặt nó đanh lại,quay sang nhìn vào cô bạn thân,Anny chau mày cầm chặt bàn tay nó!
_Mày làm sao vậy? Cổ bị gì sao?
_Hả? Làm gì có chứ! Tao là..hơi mệt mỏi một chút thôi,mày đừng lo lắng!
_Chắc tại thân nhiệt cơ thể mày hơi cao,cho nên..mới thấy mệt mỏi,thôi vậy,chúng ta về nhà Korean rồi nghỉ ngơi!
_Ừm!
Quay sang Anny,nó khẽ gật đầu,xém nữa là không xong rồi,nếu để cô mà biết vết cắn kia,chắc chắn nó lại khó lòng giải thích!
*Kéttt*
*Cạch*
Lao nhanh về phía cả hai là chiếc xe BMW màu đen sang trọng,qua khe cửa kia,nó và cô bất giác trợn tròn! Người đó..??
_Anny? Tại sao là Korean? Không phải là..? A!
_Sao không được là tôi?
Không ngại thể diện,anh vẫn như thường lệ xiết chặt nó vào lòng,người chứng kiến chau mày,gương mặt dần biến dạng,thử hỏi,trong mắt anh ta cô là cái gì?
_Korean chết tiệt,mau buông Angel ra ngay,anh như vậy,không thấy quá đáng hả?
_Tôi ôm Khiết Như,không phải là ôm cô,cô căng thẳng cái gì chứ?-Chỉ tay vào mình,Anny nhìn Korean cứng họng,cô mà thèm căng thẳng vì tên đại ôn thần này sao? Đúng là quá kiêu kỳ_Đồng Khiết Như,nếu tôi ôm người con gái khác,em có ghen không?
...
Chúc m.n đọc truyện vui vẻ!
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
21 chương
24 chương
27 chương
12 chương
23 chương
48 chương