06:00 am Chống hai tay xuống nệm cạnh khuôn mặt ai,khóe môi anh bất giác mỉm cười nhẹ,nhìn trộm người khác đang ngủ,đúng là không quan minh cho lắm! Nhưng anh không còn cách nào khác,chỉ việc dối lòng đã rất khó khăn rồi,đằng này lại đối đầu với cả đám mỹ nam kia,thì anh càng không thể! _Thật là.. Giờ anh cũng hiểu được cảm giác này rồi,lý do..em luôn có nhiều người theo đuổi.Khiết Như,anh rất thích em! Từ ngày hôm đó,anh đã rất thích,chỉ là..anh phải cố gắng giả vờ trước mặt em,tận dụng việc làm vệ sĩ để có thể nhìn thấy em.Anh không muốn,mình cùng thích một người với anh của mình,càng không muốn,chặng đường đến bên cạnh em,vật cản chân,luôn dày dặn! Em có hiểu không hả?-Loáng thoáng qua nơi tai,nó chau mày mở vội mắt,cảnh tượng mới bắt đầu,khiến cả hai chết lặng.Mỉm cười thật tươi,Anvert nhanh chóng thu tay về,riêng phần nó,cố gồng mình ngồi dậy,tên điên này,giống Korean đi nhầm phòng nữa sao? Đứng dậy chỉnh chu lại nơi áo,anh quay sang nó gãi gãi đầu,gượng gạo cái gì chứ? Trước giờ,không phải anh rất phóng túng hay sao? À không,là đào hoa mới đúng_Khụ Khụ,nói cho em biết,anh chỉ sơ ý vào phòng của em,hơn nữa,có thứ gì đó dính trên tóc em,cho nên..anh mới cúi xuống lấy,mọi chuyện là như vậy,ngoài ra,hai chúng ta là trong sạch!-Nhìn bộ dạng luống cuống của Anvert,nó đâm ra khó tiếp thu,nếu chỉ là muốn giúp nó,lý nào lại lúng túng như vậy? _Có thật là anh không làm gì tôi không? Nhưng mà..lúc nãy,tôi thấy anh áp mặt rất gần tôi,nếu nói anh không có vụng ý khác,có chết tôi cũng không tin! _Tiêu Khiết Như!-Tiếng hét của anh,khiến ai kia khẽ giật mình,nói thì nói,có cần gọi cả tên lẫn họ không?_Em nghĩ là anh thích làm gì em sao? Nói cho em biết,người có chiều cao khiêm tốn như em,có xếp hàng,anh cũng không thèm! Chỉ có mấy tên không biết điều,mới đi thích em!-Xiết chặt gấu teddy,khóe môi nó run run nhìn người vừa mắng mình,ai nói anh ta thích nó chứ,còn dùng cả chiều cao để xúc phạm! ... *Cạch* _Đúng vậy! Chỉ có mấy tên không biết điều,mới có thể làm người khác phải khóc! Tôn Mạn Nam,cậu cũng giỏi lắm-Nơi phía cửa phát ra giọng nói anh,trên chiếc giường uy nghiêm,nó bỗng dưng nín hẳn,về phần ai kia lại chỉ biết thở dài.Lấn sâu vào trong,Korean nhìn về nơi Anvert cười nhếch,không có ý gì,tại sao lại vào đây?_Ở đây hết chuyện của cậu rồi,mau ra ngoài đi!-Hằn học đi ra ngoài,ai kia không quên khép chặt cửa,cảm nhận có nguy hiểm,nó lao vội xuống giường,khoảng cách nó và anh,cách xa nhau diệu vợi!_Ai cho em tự ý rời khỏi giường? Mau lên,trở lại giường ngay cho tôi! *Lắc đầu* Có trời mới biết anh ta dở trò gì,nếu như ngày hôm qua thì nó có đường chết,muốn xiết chặt cho nó chết hay sao? Rõ ràng anh ta,đang ngược đãi người bệnh! _Được! Không trở lại,vậy để tôi giúp em! Chôn chân đứng áp vào nơi tường,nó trợn tròn khi bước chân anh đang tiến,mỗi bước đi,khiến ai đó lu mờ! Dừng lại trước mặt ai,anh nhướng mày như thách thức,đã bị cảm,mà vẫn không hết bệnh cứng đầu! Anh đã làm gì nó sao? Chỉ là.. Ôm lâu hơn mức bình thường thôi,không phải nó chưa bị nghẹt chết hay sao? Còn lo lắng gì chứ? _Korean..anh không được.. _Không do em quyết định! _A! Nhấc bổng nó lên trong vòng tay,anh làm nốt công việc của mình,không muốn trở lại giường,anh cũng đâu ngại giúp! Như chú mèo bị chủ bế chặt,nó càng vùng vẫy,anh càng giữ chặt hơn,đã từ lâu,ai kia đã định sẵn,là vật sủng! _Korean! Tôi muốn đi rữa mặt,đánh răng,còn đi ăn sáng,tôi không muốn nằm mãi trên giường,anh có hiểu hay không? Thoạt nhiên dừng bước,anh hướng mắt xuống cô gái nhỏ mỉm cười,lần đầu tiên anh cười,lần đầu tiên,nó có cảm giác tim mình như trầy xước! _Được! Tôi rửa mặt cho em,sau đó..đánh răng cho em,sau đó..sẽ chải tóc cho em,cùng em ăn sáng,và sau đó..sẽ..-Bỏ lửng vế phía sau,anh đâm đâm vào cô gái trong tay mình nhướng mày,người con trai này,từ bao giờ lại đáng yêu như vậy?_Đồng Khiết Như,em nhìn tôi như vậy,có phải muốn nói,em thích tôi hay không?-Cao ngạo như thường ngày,vẫn giọng điệu khiến người khác nhảy lầu,anh không những không có khái niệm mặt dày,mà còn có một tâm can vững chãi_Không đùa nữa,tôi sắp trễ giờ đến công ty rồi,nhưng trước khi đi,tôi muốn..làm tròn bổn phận một người đàn ông nên làm! Đó là..giúp cô bé cứng đầu như em,rữa mặt!-Trở về khuôn mặt ban đầu,nó thôi không kịp phản kháng,tận tụy đến ngây người,nhưng lại dịu dàng tuyệt đối! Anh! Một khái niệm mới trong nó,Hạo Thy Nhật,rốt cuộc anh là người như thế nào? Một con người từ ngoài vũ trụ mới đến,hay là một người, ở thế kỉ tiếp theo? _______________________ _Tiêu Nhiên! Anh xem kìa,nó có giống anh không hả? Nhìn buồn cười quá đi! Ahihi! Ở yên trên lưng anh,nó vui vẻ chỉ tay về phía tinh tinh trêu đùa,riêng con người bị so sánh kia,lại đâm ra tự kỉ! Nét đẹp của anh,lại phải tính bằng với đám tinh tinh trong sở thú sao? Thật là.. =.= _Khiết Như.. hôm nay em không ngoan,một chút,anh nhất định sẽ phạt em! Nghe đến đây,ai kia tự khắc im bặt,K.O lại dùng giọng điệu này ra nói,thì chắc chắn sẽ không nương tay,trước giờ,anh điều quá dung túng nó,dù là việc quá đáng nhất! Quay mặt nhìn lên chú mèo ngoan,anh cho mình mỉm cười như thường lệ,nếu nó cứ như vậy,làm sao anh có việc đau đầu! _Được rồi! Nếu muốn anh không phạt,vậy.. *Chụt* Chạm nhẹ vào khuôn mặt anh,nó thẳng thừng hôn một cái rõ,lời nói người trước dừng,cả lý trí lẫn trái tim xiết chặt! Nó đã hôn anh sao? Còn rất tự nhiên,phải,một cách thể hiện tình cảm đơn giản,nhưng với anh,lại đau thấu ngàn lần! Ngay bây giờ,anh muốn đặt nó xuống và hét lớn với mọi người rằng,anh thích nó,và đương nhiên,danh phận anh hai,anh không cần nữa! Tốt nhất,hãy là một người khác,phụ trách làm anh cô gái bướng bỉnh này,về nơi anh,là người cuối cùng ở lại! _Tiêu Nhiên,anh hai không được giận em,cũng không được phạt em,có biết hay không? _Ừm! Anh biết rồi! Chúng ta đi tiếp thôi! _Đồng ý! ... Dạo quanh sở thú suốt mấy giờ đồng hồ,con người kia thở dài mệt mỏi,nhưng người mệt mỏi nhất,vẫn là anh chàng có nét đẹp tinh tinh =.=! _Khiết Như! Anh đưa em về nhà,có được không? Sức khỏe em không được tốt,không nên đi lại nhiều mới phải,nếu không..anh sẽ rất đau lòng! _Em biết mà! Chúng ta về nhà đi anh! Nhưng em nói trước,cho em ngủ một chút,có được không? Trên bờ vai ấm áp của anh! Được chứ? _Ừm,dĩ nhiên là được rồi! Mỉm cười thật tươi,con người kia gục đầu xuống vai K.O nhắm chặt mắt,hai cánh tay vẫn cố định ở cổ anh,riêng phần anh,lại chỉ biết lắc đầu! _______________________ *Cộc Cộc* *Cạch* _Tiêu..-Lời nói bỗng ngưng dần,nó chau mày đưa tay khép vội cửa,nhưng sức lực,có phần yếu hơn anh_Vũ Khải Nguyên,anh rốt cuộc muốn làm gì đây?-Im lặng trước câu hỏi kia,anh làm nốt công việc nó muốn làm,sau đó,tiến đến gần nó hơn!_Tôi cảnh cáo anh,ấn tượng của anh trong lòng tôi,từ lâu đã rất xấu,nếu anh không muốn tôi xem thường anh,thì đừng tiến lại đây!-Bỏ ngoài tai những lời nói kia,anh quyết định cùng nó chơi tiến lùi,chạm nhẹ vào chân tường,cũng cùng lúc,chân đối phương cố định_Vũ Khải Nguyên,thật ra anh muốn gì ở tôi chứ?-Đặt nhẹ bàn tay lên khuôn mặt nó,khóe môi anh bất giác mỉm cười,khuôn mặt anh hằng ao ước,có thể chạm vào một cách đường hoàng,nhưng thông qua số lần,vẫn xếp sau người có tội! _Khiết Như,chúng ta làm hòa,có được không? Người khiến em phải mất hết kí ức,em có thể đối đãi một cách rất tự nhiên.Tại sao..về phần anh,em lại luôn hờ hững,hả? Anh và Korean,có khác biệt,đến vậy sao? Cùng là một con người,tại sao anh,lại xếp sau nó hả? ... Chúc m.n đọc truyện vui vẻ!