Cười nhếch một cái,Korean khẽ khàng nghiêng đầu xuống cạnh môi nó,ai kia đúng lúc phản ứng nhanh,cho gấu teddy làm thế thân,còn mình thì quay mặt sang phía khác lánh nạn! Anh ta muốn cưỡng hôn nó sao? Không có cửa đâu! ... Thứ mềm mại chạm nhẹ vào khuôn mặt,khiến ai kia chau mày,đây dường như là một sự sỉ nhục lớn,mà nó đang thách thức lòng kiên nhẫn của anh,thách thức với tất cả mọi thứ anh dành cho nó! Có thể không quan tâm anh nghĩ gì,cũng có thể phản kháng mọi việc anh đã làm,nhưng lòng kiên nhẫn,nó là người duy nhất không thể! _Đồng Khiết Như! Em muốn dùng gấu teddy tôi tặng cho em,để nó làm thế thân của em hay sao? Em sai trầm trọng rồi,cô bé à? Đưa tay giật lấy con thú vô tri kia,Korean nhanh nhẹn ném sang một góc giường,bất ngờ nhìn lại anh,nó đâm ra lúng túng,bây giờ,anh ta muốn giống như câu nói..cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng sao? _Anh..đừng có làm càng đó! _Vậy sao? Thu hẹp khoảng cách hơn,anh áp sát khuôn mặt anh tuấn mình đến gần nó,bàn tay cũng vô thức chạm nhẹ nhàng vào chiếc môi,mà anh cho là một món hời khiêu khích! Mỗi câu từ thốt ra ở làn môi này,điều là con dao nhọn đâm thẳng vào tim anh,cho dù là một chút sướt mướt! Đặt nhẹ hai tay lên khuôn ngực ai,cô gái nhỏ khẽ nhăn mặt,đã bị thương lại gặp một tên không biết điều,không sớm thì muộn,nó cũng chết sớm thôi! _Chuyện em bị thương,tôi đã có nghe nói,đương nhiên cũng biết mức độ thương tổn của em,nếu muốn không thể cử động nữa,thì cứ tiếp tục đẩy! Tôi không có ý kiến! _Anh.. _Hình như,em rất thích khiêu khích lòng kiên nhẫn của tôi thì phải?-Korean nhướng mày,từ từ di chuyển bàn tay lên mái tóc của nó_Lòng kiên nhẫn của tôi dành cho em,cũng sẽ có giới hạn,không phải vì em là người quan trọng,mà tôi sẽ nương tay! Cho nên..em nên ngoan ngoãn một chút!-Tiếp tục công đoạn mấy ngày qua bỏ lỡ,anh trực tiếp cưỡng hôn,còn nó,chỉ biết trợn tròn,nhìn con người kia thỏa vọng! ... Giữ chặt sau gáy ai,anh theo tốc độ nghiêng đầu tiến thẳng,mỗi giai đoạn điều rất nhẹ nhàng,anh không muốn nó có cơ hội đẩy mình ra,càng không muốn,làm cô bé kia sợ hãi mà chạy mất! Bao trọn bởi thân hình cùng nụ hôn kéo dài của anh,nó hiện tại rất khó khăn để thở,cho dù có đẩy anh ra,nhưng tay nó lại không đủ sức! Vì vốn dĩ,có đẩy cũng bằng thừa,cuộc đối đầu này,nó là người thua thiệt! ... Chậm chạp rời khỏi chiếc môi ai,anh đưa tay bôi vội vết hôn còn đọng lại,mỗi cái chạm kia,điều khiến nó lạnh người! Đây là lần thứ mấy anh hôn nó? Là lần thứ mấy không nói trước một lời? Làm nó sợ hãi và uất hận từ lần này đến lần khác,còn anh lại dịu dàng xen lẫn lạnh lùng từ lần này đến lần khác! Con người này..điểm dừng chân của anh ta là ở đâu? Tính cách bộc phát này,khi nào mới dừng lại,nó không hiểu gì về anh ta,phải,nó hoàn toàn không hiểu gì cả! ... Đưa tay lau vội nước mắt ai,anh thẳng thừng im lặng,sau mỗi lần anh hôn nó,thì đi kèm luôn là những giọt lệ xao lòng,chẳng lẽ..anh không tốt? _Khiết Như.. _Korean..tôi không muốn! Tôi không muốn đâu,anh đừng..hức hức! Liên tục lắc đầu,nó nhìn anh một cách run sợ,riêng ai kia chỉ kịp phát ra tiếng thở dài,trong mắt nó,anh xấu xa đến vậy sao? *Cạch* _Ủa? Korean,anh cũng ở đây sao?-Tiếng ai đó phá tan bầu không khí căng thẳng,nhìn về phía ai kia,gương mặt Ji đanh lại_Có chuyện gì xảy ra với Angel,vậy Korean?Tại sao nó lại khóc?-Đóng vội cửa,ai đó đi về nơi anh,quay sang Ji,anh từ từ đứng dậy. _Chỉ là sơ ý chạm vào vết thương thôi,cho nên..bạn thân của cô mới khóc nhiều như vậy! Nếu cô đã đến,vậy ở lại dỗ dành cô bạn thân mít ướt này đi! Lạnh lùng lướt qua ai,anh đi thẳng về phía cửa,thời điểm cửa khép dần,tim anh như bấu chặt! _Được rồi Angel! Đừng khóc nữa-Cô dỗ dành,sau đó ngồi xuống cạnh nó_Nói thật với tao có được không? Korean,không tổn thương mày chứ?-Cô hỏi tiếp,nhìn cô nó ấp úng. _Tao.. _Nhìn thái độ của mày,tao biết đã xảy ra chuyện,nhưng mà..tao tin rằng,Korean không hề muốn tổn thương mày,cách duy nhất của một người thật lòng yêu ai đó,điều họ muốn là thể hiện tình cảm,nhưng mà..bản thân của anh ta,không phải là một con người thích thể hiện,cho nên..việc như vậy,rất bình thường! _Nhưng mà anh ta.. _Cưỡng hôn mày sao?-Cô nhướng mày,sau đó bật cười,còn nó đỏ bừng mặt,sao cái gì,Ji cũng biết hết vậy?_Ngốc quá! Vì anh ta thích mày,cho nên phải cưỡng hôn thôi,đường đường là một biên kịch nổi tiếng,vậy mà chuyện này cũng không biết nữa,thật là..-Ji khẽ chau mày,ai kia nghe thấy liền cúi mặt,không thể nào,tuyệt đối không thể nào! _Nhưng mà.. _Tao biết rồi! Mày muốn nói anh ta không thích mày chứ gì?-Tiếp tục cắt lời,ai đó làm chuyên gia bói toán_Nếu muốn biết,thì đi hỏi đi chứ? Korean không phải là người xấu,chỉ là..vì lòng tự tôn quá cao thôi,nhưng mà..người làm anh ta có thể gạt bỏ lòng tự tôn qua một bên,chỉ có..một mình mày!-Triết lý nhân sinh,ai kia nhìn cô tròn mắt,những vết nước lấm lem,cũng phút chốc khô dần,nó là một biên kịch,chuyện tình cảm nhân vật nắm rất rõ,nhưng tại sao chuyện của mình,lại là do người khác đốc thúc? Kịch bản này,nó được đóng vai gì? ______________________ _EB! Anh mạnh tay thật đó! Chỉ là huấn luyện thôi mà,cứ y như rằng,muốn mưu sát em vậy! Xoa xoa lưng,Anny chau mày,biết vậy ngay từ đầu đã không nhờ EB dạy Judo cho cô,còn để anh được lợi xem cô là kẻ thù,xuống tay không hề nhân nhượng nữa chứ =_=! Nhìn ai kia mặt thê thảm,những con người vừa đến bật cười,hóa ra Phong tiểu thư cũng có lúc thê lương như vậy? _Anny! Em có sao không? Anh đúng là có hơi mạnh tay,cho anh xin lỗi! _Không tập nữa đâu,em về chơi với Angel đây! Anh tự lo liệu đi! Phút chốc trẻ con,tính cách giận dỗi cô bộc phát,người ở phía trước,chỉ khẽ kéo tay người,mặt mày đầy khó xử! _Anh biết lỗi rồi mà! Em đừng trẻ con nữa,có được hay không? _Cái gì?-Anny hét lớn,hai tay chống hong,cả đời này,cô ghét nhất ai gọi mình là trẻ con,vậy mà hôm nay lại có người không biết sống chết_EB! Anh là không muốn sống nữa,có đúng không?-Nhìn ai kia,gương mặt anh biến dạng,sự thật luôn mất lòng mà =_=! _Ờ thì.. _Em trẻ con điều đó có gì sai chứ? EB cũng là nói những gì mình đang nghĩ thôi! Đúng không hả,em rể tương lai? Cướp lời EB, Ken khẽ nhướng mày,anh không biết mọi thứ đang căng thẳng hay sao? Mà còn muốn châm dầu vào lửa?? _Anny..anh.. _Em biết ngay mà,anh lúc nào cũng xem em là trẻ con hết,đáng ghét! Sau này đừng nhìn mặt em nữa! _Ơ nè..Anny..anh.. Đưa mắt nhìn theo bóng dáng kia,EB quay sang Ken lườm nguýt,riêng ai kia chỉ lớn tiếng bật cười! Couple này, dễ thương hơn anh nghĩ..!!! ______________________ _Tức chết đi được! Dám nói mình là trẻ con! Đúng là không biết sống chết là gì mà! *Chớp chớp* Nhìn sang Ji rồi nhìn lại Anny,mặt nó ngơ ngác,cái gì mà trẻ con,còn không biết sống chết,rốt cuộc là chuyện gì vậy nhỉ? *Phịch* Hằn học ngã lưng xuống Sofa,cô không quan tâm có hai cặp mắt đang nhìn mình,bây giờ trông cô,cứ như người ngoài hành tinh vậy ^^! _Ai vừa mới chọc giận mày sao?-Ji và nó đồng thanh,quay sang hai người bên cạnh,cô bất giác chau mày,tâm trạng quả thật không tốt,nếu còn nói ra chắc chắn chỉ phát điên_Oh! Thì ra là vậy!-Cả hai không hẹn tiếp tục đồng thanh,bốn chữ kia vừa phát ra,nội tâm cô như bị nhìn thấu từng mảnh một! (T Miu"s K: Thật đáng sợ a~)! _Thôi bỏ đi!-Cô cắt đứt câu chuyện,quay sang nó là nụ cười hồn nhiên,nhưng tà khí bủa vây nơi khóe miệng_Sao hả? Korean có thực hiện lời hứa ở sân bay với mày không?Anh ta gấp rút về như vậy,chắc chắn cũng là gì mày,thật là ngưỡng mộ quá đi!-Gương mặt nó có chút khó coi khi nhắc về người từng thử,anh ta làm gì nhớ lời hứa đó chứ?Vừa mới về,đã đả kích tinh thần nó rồi! _Ừm Ừm! Tao lên phòng trước nha! Cười gượng một cái,con người kia từ từ đứng dậy,đầu gối có chút đau,nên cứ khập khiễng lên lầu.Ở phía sau quan sát Ji khẽ thở dài,chắc tại phần đốc thúc của cô,hình như thành kiến về anh ta,nó không thể gạt bỏ! _Nè Ji..bộ có chuyện gì hả? _Ờ..làm gì có chứ! Tại nó..ờ mà..tao.. Cô rối tung khi giải thích,nếu như để Anny biết,có phải mọi thứ sẽ rắc rối hơn không?Cái tính thích đòi lại công bằng của ai kia,làm gì có việc nói lý lẽ chứ? _Cái gì mà rối rắm thế? Nói mau lên,có chuyện gì đang giấu tao đúng không? Mày và Angel có chuyện gì hả? _Thật ra thì..Tao..tao buồn ngủ! Buồn ngủ quá đi mất! Thôi..không nói nhiều nữa,tao lên phòng trước đây! _Hả? Hả?-Chỉ chỉ tay theo ai kia,gương mặt Anny khó tả_Gì vậy trời? Tự dưng bỏ đi hết trơn,tao biết nói chuyện với ai đây?-Khẽ chóng hong,ai kia chau mày,sao ai cũng phũ phàng với cô hết vậy? ... *Cạch* Đẩy nhẹ cửa vào trong,nó bỗng trợn tròn nhìn con người trên chiếc giường rộng lớn,ừm anh ta phong độ,cũng rất đẹp trai,phong thái lãng tử,nhưng bao biện nghiêm túc! Chậm lại một giây,cô gái nhỏ đưa mắt quan sát chung quanh một lần nữa,không lý nào nó lại đi nhầm phòng,thế còn người trước mặt là như thế nào? Khẽ cất hàng mi cong lên,anh hướng mắt về con người kia lắc đầu,đây đương nhiên là phòng của nó,lý do gì,lại ngờ nghệch như vậy? _Đồng Khiết Như,em đang giả ngốc trước mặt tôi sao? Cho laptop sang một góc giường,anh từ từ đặt chân xuống sàn nhà,sau đó tiến thẳng đến nơi người đang đứng,không hổ danh là ngốc,cả phòng của mình,cũng ngẫm nghĩ lâu,đến mức độ này sao? Quay mặt lại nơi anh,nó đâm ra cáu gắt,người giả ngốc là anh ta mới đúng! _Tại sao anh lại ở đây? Anh muốn tôi phát điên lên,thì anh mới vui hả? Còn cho đây là phòng làm việc của mình nữa,anh đúng là quá đáng mà! Hức hức! Sướt mướt khóc to,người con trai trước mặt trầm tĩnh,phải,anh vừa muốn đây là phòng làm việc của mình,cũng vừa muốn đây là điểm dừng chân tuyệt đối! Do vậy,mặt dày và nước mắt của ai kia,chính là bước khởi đầu! ... Chúc m.n đọc truyện vui vẻ!