Đêm..
*Ào ào*
Ngồi hướng mắt ra cửa sổ Bin thở dài,tay khẽ khàng gấp vội quyển sách lại.Bước xuống nhà,cậu bé bắt gặp ngay khuôn mặt của ba mẹ,liền có chút giật mình.Không phải hai người đang ở Luân Đôn giải quyết công việc sao?Nhìn thấy Bin,bà mẹ trẻ cau mày.
_Bin! Con là anh trai kiểu gì vậy?Con bé chỉ đến đây hai ngày đã bị Nike làm sợ hãi bỏ đi,con là anh hai,sao không biết ngăn cản em?
Đứng trước mặt mẹ,Bin cúi đầu.
_Xin lỗi ba mẹ,con sai rồi!
Cậu bé nhận lỗi,người đàn ông gấp tờ báo trên tay thở dài đứng dậy bỏ lên phòng.Nhìn theo hướng ba,Bin nhăn mặt.
_Vào phòng sách quỳ ngay cho mẹ!
_Dạ mẹ!
Bin ngoan ngoãn gật đầu rồi bước nhanh lên lầu,Nhìn theo bóng dáng Bin,bà mẹ trẻ lắc đầu.
*Cạch*
Cánh cửa mở toang,người bên trong hướng mắt ra ngoài cười đểu,hóa ra không chỉ Nike,mà ngay cả Bin cũng chịu phạt.Đóng nhẹ cánh cửa lại,Bin tiến lại bên cạnh Nike rồi quỳ xuống.
_Không hiểu nổi đầu óc ba mẹ nghĩ gì nữa,chúng ta là con của họ,đáng lý ra,phải yêu thương,đằng này,chỉ vì một vụ tai nạn mà đem một đứa không ra gì về nhà!đúng là họ có vấn đề!
Nike không cam tâm mắng mỏ,quay sang em trai,Bin cau mày.
_Em có im đi không?Con bé là vô tội,không biết bây giờ đang ở đâu!Còn em,thì luôn xem thường người khác,sau này,tuyệt đối đừng hối hận.
Bin gắt,nhìn Bin,Nike cười khẩy.
_Bổn thiếu gia chưa từng phải hối hận,và mãi mãi cũng không hối hận-Nike nhướng mày_Bọn nhà nghèo đó,không đáng!Anh là đại thiếu gia thì nên giữ chút sĩ diện,một đứa nghèo nàn,làm sao là em gái chúng ta-Bin khẽ thở dài nhìn điệu bộ khinh người của Nike,có lẽ ý nghĩ này,mãi mãi không thể nào thay đổi.Tiếng côn trùng giữa màn mưa vang vọng,mưa ngoài trời ngày một lớn,như thể muốn trôn đi những giọt nước mắt của những con người bé nhỏ.
_____________
Trong một căn phòng đầy gấu teddy,cô bé nhỏ cuộn tròn trong chiếc chăn ấm,bên cạnh là vị hôn phu từ trên trời rơi xuống.Ngước mắt lên anh,nó bắt gặp con người kia đang ngủ,trong lòng có chút buồn bã.Dụi dụi đầu vào ngực anh,nó cố gắng khép chặt mắt.
Bàn tay người con trai khẽ cử động,anh cẩn thận cho nó rời khỏi người mình.Đặt nó nằm ngay ngắn trên giường,Shyz tỉ mỉ đắp chăn,vẻ mặt say ngủ khiến anh có chút đau lòng.
*Chụt*
Cúi người xuống,anh nhẹ nhàng đặt lên vầng trán nhỏ kia một nụ hôn rồi bước ra khỏi phòng.Khép chặt cửa,nó khẽ ngồi bật dậy,bước theo phía sau anh.
____________________
*Chát*
Sờ nhẹ lên mặt,anh im lặng,người đàn ông đối diện anh đang rất tức giận.Nhìn anh bị đánh,nó nấp sau cánh cửa nhăn mặt,trong lòng tự hỏi là tại sao?
_Con đang làm cái quái gì vậy?Ở đâu ra một đứa trẻ không biết xuất thân,còn muốn nó làm hôn thê?Hạo Gia hết người cưới rồi sao?Đầu óc con rốt cuộc đang nghĩ cái gì hả?
Ông gắt,nó đứng bên ngoài bất giác đưa tay che miệng,cố không phát ra tiếng nó đang sợ hãi.Nhìn vào ba,anh cười khẩy.
_Bây giờ là tình hình gì đây?Trước giờ không phải ba không nghĩ đến thân thế hay sao?Nếu như vậy,còn mẹ con thì sao?
*Chát*
_Đừng lấy mẹ con ra so sánh với nó,ít nhất mẹ con cũng tốt hơn nó gấp trăm lần,con xem,bản thân nó không biết mình là ai?Cha mẹ nó đâu hả?Một đứa như vậy đáng để con thích sao?-Khóe môi nó run rẩy khi nghe ông đề cập đến ba mẹ,hóa ra ai cũng như ai,thân thế sẽ quyết định được hạnh phúc một con người,còn những đứa trẻ như nó thì chỉ là vật bỏ đi_HẠO DUY THẦN?Con có thể chấp nhận chờ đợi con bé lớn lên sao?Khoảng cách về tuổi tác và địa vị,có khiến con hạnh phúc không?-Người đàn ông tiếp tục dùng lý lẽ của mình để khuyên ngăn,Shyz nhìn ba lắc đầu như không tin vào tai mình.
_Con nhìn lầm ba rồi!Ha ha!
Anh bật cười rồi quay người bỏ đi,nhìn thấy khuôn mặt lấm lem nước mắt của nó,anh bất giác chết lặng.Nhìn Shyz nó mỉm cười,nụ cười của sự đau đớn khó lòng giải thích.
_Khiết Như! Anh..
_Ahihi! Em có sao đâu! Trời hôm nay thật đẹp đúng không?Nhiều sao thật đó!
Nó cười cười rồi nhanh chóng chạy đi,cái gì mà nhiều sao ở đây?Rõ ràng,hôm nay trời đang mưa mà.
_Ba vừa lòng ba chưa!
Anh nhấn mạnh rồi quay người chạy nhanh theo nó.Rời khỏi Hạo Gia giàu có,nó tiếp tục dầm mình giữa cơn mưa,mỗi hạt mưa điều rất nặng và rát,giống như ranh giới giữa thân phận và địa vị.Không có cha mẹ cũng không sao,có anh là được rồi,thật chất chỉ là lời ngụy biện.Người giàu và người nghèo mãi mãi không cùng một con đường,và..tình yêu của họ cũng như vậy.
_Hạo Duy Thần!Cảm ơn anh!-Nó cười_Vũ Thiên Minh,em cũng cảm ơn anh!
Chạy nhanh ra đường nó vang rộng hai tay,đôi hàng mi cong dần khép chặt.
*Kétttt*
*Rầmmm*
Cơn mưa cũng dần dần ngưng lại,phía dưới mặt đường là những giọt máu tươi hòa theo những dòng nước mưa đang chảy xiết.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
21 chương
24 chương
27 chương
12 chương
23 chương
48 chương