"Ngang ~~ "Tiếng kèn hiệu vang dội tận trời xanh, hơn trăm chiếc chiến xa kết thành một khối tao thành bức tường kiên cố từ phía trước, phải, trái nhằm hướng toán kỵ binh Tiên Ti từ từ tiến tới. "Hưu ~ ""Hưu ~ ""Hưu ~ "Tên nỏ bắn ra như châu chấu từ những lỗ hổng ở mặt trước của chiến xa. Truyện được copy tại TruyệnFULL. vn"Hí luật luật ~~ "Trong khoảnh khắc tiếng chiến mã hí dài thê thiết vang lên liên tiếp. Hơn mười kỵ binh Tiên Ti cả người lẫn ngựa bị bắn thành con nhím, đám người Tiên Ti trở tay không kịp bị ép lại thành đống, chẳng biết phải làm thế nào. Phía trước, bên phải, bên trái đều là bức tường xe dày đặc mũi nhọn chặn lại, thủ lĩnh chưa ra lệnh ai cũng không dám rút lui. Trong đám binh mã đang hoảng loạn Ngột Lực Đột đi tới bên Kha Bỉ Năng nói: "Thủ lĩnh việc lớn không thành rồi, chúng ta bị mai phục! "Kha Bỉ Năng đôi mắt như phát hỏa. Không cần Ngột Lực Đột nói hắn cũng nhìn thấy. Chỉ trong chốc lát khoảng gần trăm thuộc hạ của hắn đã anh dũng ngã xuống, cứ tiếp tục tổn thất thế này đừng nói đến việc chiếm Trữ huyện mà hai trăm kỵ binh của hắn cũng phải bỏ xác tại chỗ này. Thật đáng chết, ta đã coi thường bọn người Hán xảo trá này rồi, Kha Bỉ Năng đôi mắt hiện tia phẫn nộ hét lớn: "Rút lui, rút lui ra khỏi thành mau. ""Rút lui ~~ "Ngột Lực Đột giận dữ hét lên, rồi phóng theo Kha Bỉ Năng, nhằm hướng cửa thành chạy thẳng. Đứng trên tường cao hơn trượng. Quách Đồ cười lạnh, hiện giờ mới nghĩ đến rút lui, chẳng phải quá muộn hay sao? Quách Đồ bình tĩnh quay lại hạ lệnh cho tên đội trương đứng cạnh: "Phong tỏa cửa thành. ""Tuân lệnh đại nhân! " Đội trưởng vội trả lời, chạy ra lớn tiếng kêu lên: "Đại nhân ra lệnh, phong tỏa cửa thành, phong tỏa cửa thành. ""Cô lộc lộc ~~ "Trong tiếng ma sát chói tai hơn mười chiếc xe to lớn quỷ dị xuất hiện bên trong cửa thành liên kết thành một bức tường kiên cố đầy mũi chông nhọn sắc chặn đứng đường chạy trốn của đám người Tiên Ti. Đến giờ chỉ còn sót lại hơn trăm tên tàn binh Tiên Ti bị nhốt trong trong vòng vây bốn phía của quân Hán, không ngừng có tên nỏ từ trong các chiến xa bắn ra, không ngừng có các kỵ binh Tiên Ti thảm tử. Chẳng nhẽ hôm nay ta phải chết ở chỗ này sao? Kha Bỉ Năng trợn tròn mắt, con ngươi hiện rõ tia thú tính cuồng loạn. Không, không bao giờ, ta sẽ không chết ở chỗ này! Con cháu của Thiên Lang thần hùng bá đại mạc, thiên hạ vô địch, sao có thể thua bọn người Hán hèn hạ được? Sói trên thảo nguyên sao có thể thua đám dê chứ? "Hất đổ đám đồ quỷ quái này, rồi lao ra ngoài đi. ""Ngao nha ~ "Đám dũng sĩ Tiên Ti ngẩng đầu hét phát cuồng rồi giục ngựa phóng như điên, nhằm hướng chỗ giữa hai cỗ xe lao vào. Với quán tính lớn cả người lẫn ngựa đâm mạnh vào chiến xa, đinh sắt đâm xuyên cả người lẫn ngựa đóng đinh dũng sĩ Tiên Ti trên mặt xe, nhưng sức va chạm cũng khiến các chiến xa không liên kết với nhau được nữa. Bức tường chiến xa đã bị húc làm mở ra một khe hở đủ để hai chiến mã phóng qua. "Lấp chỗ hổng lại, không để người Tiên Ti chạy trốn. "Quách Đồ giật mình nhíu mày, từ bóng tối đi ra. Trong trận địa của người Tiên Ti, Ngột Lực Đột đôi mắt bình tĩnh xẹt qua một tia sát khí lạnh băng, giương cũng lắp tên, tiếng hò reo sát phạt trong khoảnh khắc hoàn toàn không lọt vào tai Ngột Lực Đột, trong mắt hắn chỉ còn viên quan người Hán trên thành lầu, tất cả như không tồn tại chỉ còn thấy mục tiêu. Yên lặng như núi, Ngột Lực Đột mắt trái đang nheo lại đột nhiên mở ra. Đồng thời tay phải buông tên. Mũi tên sắc nhọn đã rời dây cung rít gió bay thẳng tới trái tim tên quan người Hán. "Đại nhân cẩn thận! "Nghe tháy tiếng rít chói tai, tên đội trưởng hoảng sợ tái mặt, vội dùng hết sức đẩy Quách Đồ sang bên. "Phốc ~ "Máu bắn tóe ra xung quanh, thân hình cao gầy của Quách Đồ run rẩy, hắn cúi đầu nhìn một cách khó tin vào mũi tên đang cắm vào ngực mình. Đuôi mũi tên đang run nhẹ nhẹ trong gió. Một phút sau, một cơn lạnh như thác lũ tràn khắp người Quách Đồ, tất cả sức lực của hắn khoảnh khắc tan đi đâu mất, Quách Đồ kiệt sức lảo đảo, gục xuống đất. "Người, mau tới đây. ""Lang trung, mau tìm lang trung ""Đáng chết, bọn lang trung chết ở đâu hết rồi? "Trên thành lầu, tên đội trưởng giậm chân tức giận kêu lớn, tiếng gào kéo dài thê lương vút lên. "Thật đáng chết. "Trong đội hình của người Tiên Ti, Ngột Lực Đột cũng giận dữ mắng một câu, vừa rồi nếu không phải tên quân Hán đó đẩy viên quan thì mũi tên đó chắc chắn đã… Bắn thủng trái tên viên quan đó, nhưng chỉ vì cú đẩy đó mà làm mũi tên bắn lệch vị trí, mặc dù vẫn trúng tên quan người Hán đó nhưng lại trúng vai mang giáp của hắn. Khiến hắn thoát chết. Ngột Lực Đột lại giương cung lắp tên, muón bắn thêm một mũi tên nữa giết cho được tên quan người Hán, nhưng chỉ thấy một tên quân Hán đang ở trên thành lầu giậm chân mắng to. "Hừ! "Ngột Lực Đột vừa hừ lạnh một tiếng vừa bắn một mũi tên ra, trên thành lầu tên đội trưởng người Hán hét lên một tiếng thân hình ngã về phía trước lập tức núp vào sau bức tường đất. Mồ hôi tên đội trưởng toát ra đầm đìa sau khi tránh khỏi mũi tên trong gang tấc, mũi tên rít gió bay qua cũng khiến hắn đau rát cả mặt. "Đáng chết, cung thủ, mười cung thủ mau tới đây, bắn chết tên cung thủ Tiên Ti đó cho ta. "Trong tiếng gào của tên đội trưởng mười cung thủ vội vã chạy tới, nghe lệnh hắn giương cung lắp tên, nhằm Ngột Lực Đột giữa đội hình Tiên Ti. "Hả!? "Ngột Lực Đột ánh mắt bình thản lạnh lẽo, trên mặt hiện tia sát cơ hung ác, rút ra nốt bốn mũi tên cuối cùng. Lắp toàn bộ tên vào cung, rồi quát to một tiếng hay tay kéo mạnh cây cung, khiến cây cung nặng nề cong lại giống trăng đầu tháng. "Hưu ~ "Tiếng rít của tên chói tai vang lên, bốn mũi tên lao như điện lên trên thành lầu. "Ách a ~~ "Năm tên cung thủ quân Hán cùng kêu thảm, ngã xuống, có hai tên không may bị Ngột Lực Đột bắn xuyên táo, hai tên đó bị xâu chuỗi với nhau. "Thật đáng chết. "Tên đội trưởng nấp trên thành lầu sợ mất mật nhìn năm tên cung thủ đang nằm kêu rên. Mẹ kiếp tên cung thủ Tiên Ti kia thật không phải con người, nếu người Tiên Ti ai cũng như hắn thì sợ anh em trong thành không ai có thể thoát được việc bị bắn chết. "Rút lui. " Kha Bỉ Năng từ khe hở do hai tên tử sĩ Tiên Ti tạo thành chạy thoát ra đến cửa thành quay đầu lại hét to không ngừng: "Mau rút lui. ""Đương đương đem ~ "Tiếng đinh đang vang lên không dứt. Ngột Lực Đột vung cây cung lớn. hất bay toàn bộ các mũi tên mà cung thủ Hán quân bắn tới, rồi mới cam long bỏ đi. Chỉ chốc lát, bốn năm mươi tên kỵ sĩ Tiên Ti cuối cùng đã phóng ngựa qua hào nước chạy trốn khỏi thành. Chạy xa được khoảng trăm bộ, Kha Bỉ Năng quay đầu lại. Nhìn đăm đăm Trữ Huyền. Ngột Lực Đột chờ đợi ở Kha Bỉ Năng một gương mặt đau thương tiếc nuối, nhưng Kha Bỉ Năng lại thản nhiên ngẩng mặt lên trời cười lớn, tiếng cười lồng lộng giữa trời đêm u ám, vang đi thật xa mãi không dứt. Ngột Lực Đột ngạc nhiên hỏi: "Quân ta thảm bại, dũng sĩ trong tộc chết gần hết, thủ lĩnh sao lại cười? ""Người Hán có câu nói là đại nạn không chết tất sẽ có đại phúc! Hôm nay thập tử nhất sinh, chẳng phải báo hiệu ngày sau có thể thành được sự nghiệp lớn sao? " Kha Bỉ Năng còn cất cao giọng nói: "Chết mấy trăm người đã sao, con cháu Thiên Lang trên thảo nguyên nhiều như cỏ dại, mất một người năm sau còn có thêm nhiều hơn, chỉ cần đất đai trên thảo nguyên còn nằm trong tay người Tiên Ti chúng ta, chẳng nhẽ còn sợ thiếu dũng sĩ sao? ""Đi, chúng ta quay về thảo nguyên nào! Cáp. "Kha Bỉ Năng hét to một tiếng rồi giục ngựa phóng đi, đi sau Kha Bỉ Năng là Ngột Lực Đột và hơn bốn chục dũng sĩ Tiên Ti, sau khi chạy khá xa Kha Bỉ Năng mới nình tĩnh quay lại, nhìn kỹ Trữ huyền, đôi mắt không khỏi lạnh lẽo. Một ngày nào đó ta còn quay lại chốn này. Trưa ngày hôm sau tại chỗ ở của Quách Đồ. Tiếng bước chân dôn dập vang lên rồi màn cửa được vén lên, Mã Dược được Giả Hủ, Quản Hợi, Chu Thương tháp tùng tiến thẳng vào, đôi mắt Mã Dược luôn lạnh lùng nay thoáng nét ôn hòa, nhìn Quách Đồ nói: "Công Tắc, không bị thương nặng lắm chứ? "Nghe tin Trữ Huyền bị tập kích, Mã Dược dẫn một ngàn thiết kỵ vội trở về cứu viện, đến trưa cuối cùng cũng về đến Trữ Huyền. Quách Đồ cảm động, nghẹn ngào nói: "Vết thương không đáng ngại, cảm ơn chúa công quan tâm. ""Ừ, hãy trị thương cho tốt, mấy ngày nữa sẽ có nhiều việc đấy! ""Cảm ơn chúa công. "Mã Dược nhìn sang Lưu Nghiên nói: "Lưu Nghiên. ""Dạ. "Lưu Nghiên khẽ trả lời đi đến trước mặt Mã Dược. Mã Dược nói: "Dùng thuốc tốt nhất chữa thương cho Quách Đồ tiên sinh. "Lưu Nghiên bình tĩnh nói: "Chàng cứ yên tâm, Quách Đồ tiên sinh tuy vết thương khá nặng nhưng không nguy đến tính mạng, nghỉ ngơi vài ngày là có thể khỏi hẳn. "Liêu Hóa lúc này mới tiến lên trước mặt mày xấu hổ nhìn Mã Dược nói: "Chúa công đều là do mạt tướng bất tài, bị người Tiên Ti đánh lén, làm liên lụy tới Quách Đồ tiên sinh bị trọng thương. "Mã Dược ánh mắt lạnh lùng đang muốn quát thì Quách Đồ vội nói: "Chúa công, Trữ huyền bị tập kích không thể trách Liêu Hóa tướng quân được, người Tiên Ti thật giảo hoạt, trong quân Tiên Ti có một tay thần tiễn vô cùng lợi hại, thám mã của ta phái đi đều bị hắn bắn chết. Cho nên mới bị địch tiếp cận thành mà không biết, nên mới trở tay không kịp. Nhưng may là Liêu Hóa tướng quân liều chết chống địch, đủ để hạ quan có thể bố trí, nếu không chỉ sợ Trữ Huyền không giữ được. "