Sáng sớm hôm nay, Đồ Linh Trâm phá lệ chủ động đến tìm Vương Thế Lan. Tháng mười mát mẻ, Vương Thế Lan cùng Ô Nha ở trong viện nâng chén đối ẩm, rượu qua ba tuần liền thấy Đồ Linh Trâm tiến vào. Vương Thế Lan suýt nữa phun ngụm rượu trong miệng, hắn thả cốc nhìn trời, tán thưởng: “Bản vương chắc không nhìn nhầm chứ, hôm nay mặt trời mộc phía Tây rồi?” Ô Nha đứng lên muốn hành lễ, Đồ Linh Trâm phất tay để hắn ngồi xuống. Vương Thế Lan cầm cốc đầy rượu đang muốn đưa cho nàng, lại bị Ô Nha đưa tay ra ngăn cản. Hắn dùng âm thanh ám ách nói: “Tiểu chủ công không uống rượu.” Nói xong hắn lấy ly rượu từ tay Vương Thế Lan, ngửa cổ thay nàng uống, động tác quen thuộc mà tiêu sái. “Không uống rượu mà còn đến chỗ ta.” Vương Thế Lan híp híp đôi mắt đào hoa, cười mà như không cười: “Nói đi, có chuyện gì muốn nhờ đây?” “Người hiểu ta không phải ngươi còn ai.” Đồ Linh Trâm cũng không khó chịu, hào phóng nở nụ cười: “Đúng là có chuyện muốn hướng ngài thỉnh giáo.” Vương Thế Lan làm thế mời: “Cứ nói.” Đồ Linh Trâm nở nụ cười, ôn thanh nói: “Ta muốn hỏi vương gia, nữ nhân bình thường làm thế nào mới có thể khiến nam nhân thích?” Nghe nói, khóe miệng Vương Thế Lan trong nháy mắt cứng nhắc. Hắn miết miết quạt giấy trong tay, nhìn Đồ Linh Trâm một lúc sau, lên tiếng nói: “Vì sao lại đến hỏi ta, chẳng lẽ trong mắt ngươi bản vương chỉ hiểu chuyện phong hoa tuyết nguyệt thôi?” “Vô tình mạo phạm rồi, chỉ là ngươi hiểu hơn ta thôi.” Đồ Linh Trâm chân thành nhìn hắn: “Huống hồ A Anh tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, những người còn lại đều là hán tử thô ráp. Người thân cận với ta chỉ còn mỗi ngươi là phong nhã, mới mặt dày đến hỏi ngươi.” Có lẽ câu ‘thân cận với ta’ khiến hắn hài lòng, sắc mặc hớn hở. Hắn buông mắt nhấp ngụm rượu, lúc này mới nói: “Bản vương tốt xấu gì cũng suýt nữa là phu quân của ngươi, ngươi trước mặt ta thỉnh giáo làm thế nào để vui vẻ với nam nhân khác, không sợ ta đau lòng hả?” “Xin lỗi.” Đồ Linh Trâm rũ mắt, nghiêm túc nói: “Nếu ngươi cảm thấy khó xử, ta sẽ không hỏi nữa.” “Ngươi vẫn như vậy, thẳng thắng đến đáng yêu, đến một câu nói dối cũng không nói. Bản vương biết bên cạnh ngươi đủ trăng đủ sao, mà ta lại không phải là vì sao sáng nhất, đã từng nghĩ cứ vậy mà nhìn ngắm ngươi cả đời cũng được, ai biết một ngày nào đó bằng một cách kỳ diệu nào đó ngươi lại trở thành thứ của riêng ta.” Hắn dùng quạt gõ lên cằm mình, con người chuyển động, ý cười không gõ: “Thực sự là bản vương không cam lòng! Bản vương ghen rồi, bản vương không thèm nói với ngươi, không thèm tác thành ngươi với người ta!” “Thế Lan.” Đồ Linh Trâm lên tiếng, là lần đầu tiên gọi tên hắn. Nàng khẽ mỉm cười, mắt long lanh như hoa: “Trên trời có sao có trăng, dưới đất có vạn vật chúng sinh, có thể ngươi không phải là ngôi sao sáng nhất nhưng tuyệt đối là người độc nhất, đừng tự ti.” Vương Thế Lan nâng chén, đăm chiêu nhìn nàng. “Ta cũng không ham làm sao sáng, không cần làm người vinh, ta có người ta yêu, có gia đình ta muốn bảo vệ, bất quá chỉ muốn là người bình thường mà thôi. Trước kia không hiểu yêu là gì, bây giờ nhận ra liền muốn toàn tâm toàn ý đối tốt với hắn, trong lòng không còn chỗ cho người nào khác.” Nàng nói tiếp: “Ngươi cho người ta ấn tượng đầu tiên là phóng túng phong lưu không gì trói buộc, nhưng quen biết lâu ta biết ngươi là người cực kỳ ôn nhu, trọng tình trọng nghĩa. A Trâm có tài cán gì, có thể có diễm phúc này chứ.” “Tiếp theo, ngươi sẽ khuyên ta ‘thiên hạ thiếu gì cỏ thơm’ không hả?” Vương Thế Lan đưa tay ngăn nàng nói tiếp, ánh mắt hắn nhẹ nhàng rơi trên chén rượu, ngóng nhìn bóng nàng trong chén: “Đáng tiếc thiên hạ có nhiều cỏ thơm cũng khó mà làm động lòng ta.” “Sẽ có.” Đồ Linh Trâm nghiêm túc nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu: “Ngươi tốt như vậy, xứng đáng có được.” Vương thế Lan cười nhẹ một tiếng, ý cười trên môi không giảm nhưng trong mắt lại có thêm vài phần thâm trầm, như thật như giả nói: “Chi bằng, ngươi gả A Anh muội muội cho bản vương đi.” Đồ Linh Trâm sững sờ, lập tức lắc đầu: “Đây không phải là chuyện đùa. A Anh là muội muội ta, không phải là vật có thể thuận tay đưa, nếu như ngươi thật tâm đợi nàng liền thừa biện pháp để nàng đón nhận.” Vương Thế Lan nắn chén rượu, cười không nói. “Ngươi xem ta, vốn là đến thỉnh giáo làm sao để sống hòa hợp với tình lang cuối cùng thành mấy chủ đề loạn xì ngầu.” Đồ Linh Trâm cười khổ, đứng lên nói: “Hắn sắp tan triều ta phải về nhắc nhở hắn dùng bữa, cáo từ trước!” “A Trâm.” Vương Thế Lan gọi nàng. Đồ Linh Trâm xoay người lại. Vương Thế Lan nhìn nàng thật sâu, như muốn đem bóng hình nàng khắc vào trong lòng. Sau đó hắn giãn mày, môi cười nhẹ, lại thong thả triển khai một nụ cười phóng túng: “Nữ tử bình thường muốn có trái tim nam nhân phải đi từ dạ dày trước. Nhưng ngươi ấy mà, chỉ cần chả có chuyện gì cũng ôm ôm tiểu sư đệ khen khen hắn mấy câu, hắn nhất định sẽ hạnh phúc muốn lên trời rồi.” “Như vậy? Không cần đi từ dạ dày?” “Ừ, như vậy thôi. Bởi vì, ngươi đã đủ ưu tú rồi.” Đồ Linh Trâm yên lặng ghi nhớ, sau đó trịnh trọng hướng Vương Thế Lan thi lễ. “Đa tạ. Nguyện Vương gia sớm có thê tử trước tiên muốn nắm bắt dạ dày ngươi, lại nắm bắt được trái tim người.” “Cảm ơn lời chúc.” Vương Thế Lan cười ha ha, cười đến khoang ngực có chút đau đớn: “Lần sau còn bị ai bắt nạt nữa cứ viết thư cho ta, bản vương nhất định mang binh giết chết hắn.” Nhưng bây giờ người có thể làm tổn thương nàng có được mấy ai? E rằng sự bảo hộ của hắn từ giờ đã là vô ích rồi. Đồ Linh Trâm cười gật đầu, xoay người rời đi. Mãi đến tận khi bóng lưng nàng biến mất trong mắt, Vương Thế Lan mới nhìn Ô Nha vẫn luôn trầm mặc không nói, thong thả xé ra một nụ cười khổ: “Hết thảy những nam nhân phong lưu phóng túng đều là vì muốn che giấu nội tâm cô tịch. Ngươi xem bản vương diễn ra bộ dạng vui vẻ này, diễn tốt đến nỗi vạn tiễn xuyên tim. Ô Nha trầm mặc, lại uống thêm một chén rượu. “Thật không ngờ đến, nàng sẽ dùng phương thức này chặt đứt nỗi nhớ nhung của bản vương.” Vương Thế Lan gõ gõ quạt giấy: “Bất quá để nàng đi cũng như tự giải thoát mình, chỉ còn lại ngươi. Chỉ còn lại ngươi, Ô Nha, ngươi định chống đỡ đến khi nào đây?” Ô Nha lại ngửa đầu nốc rượu, lại đưa tay lên lau miệng, lúc này đôi mắt u lục mới sâu thẳm : “Ta không giống với ngươi, ta chưa từng muốn độc chiếm nàng.” Vương Thế Lan lắc đầu, không tán đồng: “Yêu một người sao có thể không muốn sở hữu, Nói cách khác, không muốn chiếm hữu, vậy còn yêu cái gì?” “Ta không hiểu ý ngươi.” Suy nghĩ một chút, hờ hững nói: “Ta chỉ biết, nàng là ánh sáng của ta, ta sẽ dùng cả đời làm bóng hình ảnh của nàng, vậy là đủ rồi.” Vương Thế Lan sững sờ, rồi cười đến nội thương. Ô Nha lạ lùng nhìn hắn, không hiểu hắn đang phát điên cái gì. Vương Thế Lan lau lệ cười trên mắt: “Người với Lý Phù Dao một người là ngốc một kẻ là điên. Bản vương luôn tự cao tự đại, vậy mà lại thua trước một kẻ điên và một kẻ ngốc…” Hắn lại tự rót rượu, cùng Ô Nha cạn chén, cười nói: “Nào, uống đến thống khoái!” …. Đồ Linh Trâm hồi cung, vừa đến cửa chính điện đã lờ mờ nghe thấy hơi thở sốt sắng. Thấy nàng trở về, thái giám và cung nữ đều thả lỏng thở ra một hơi. Mộc Hương im lặng nháy mắt với nàng: “Ngươi cuối cùng cũng quay về, bệ hạ đang giận kìa.” Đồ Linh Trâm mở cửa bước vào đã thấy Lý Phù Dao thâm trầm ngồi bên bàn, đầy bàn là cao lương mỹ vị chưa động tới, hẳn là tâm tình xấu đến mức nuốt không trôi. Vừa thấy nàng về, hắn lập tức chuyển thái độ. Vừa trầm tư nay đã trở lại vẻ đáng thương: “A Trâm, nàng đi đâu? Sao giờ mới về?” Đồ Linh Trâm ngồi cạnh hắn, nói: “Ta đi gặp Vương Thế Lan.” Lý Phù Dao trong nháy mắt trở nên sụp đổ, nhăn mày hừ hừ: “Nàng đi gặp hắn làm gì.” Rồi, Hoàng thượng lại không vui rồi. Đồ Linh Trâm tủm tỉm: “Phù Dao, ta có thể ôm chàng không?” Lý Phù Dao lập tức trợn to mắt, cũng không giận nữa, vội dang rộng hai tay: “Được được, dùng sức ôm nha!” Đồ Linh Trâm thấy hắn mở rộng vòng tay, liền đưa hai tay ra, một trái một phải đặt lên eo hắn, cố dùng sức nhấc hắn lên. Gì đây, sao không giống cái ôm mà trẫm tưởng tượng aaa! Lý Phù Dao mờ mịt: “A Trâm, nàng đang làm gì vậy?” “Ôm cao cao a, hồi nhỏ cha toàn ôm ta như thế.” Đồ Linh Trâm có chút vất vả đành thả lỏng tay, nhìn biểu hiện cổ quái của hắn nói: “Hay là thay tư thế, như hồi xưa ấy, ta ôm ngang chàng nhé?” Cái loạn cào cào gì đây. Lý Phù Dao vừa giận vừa buồn cười, hắn nghiêng người, nhìn vào mắt nàng: “Ta dạy nàng, thế nào là kiểu ôm ấp của phu thê.” Nói đoạn, hắn duỗi tay, ôm nàng vào lòng. “Phù Dao, tim chàng đập nhanh lắm.” Đồ Linh Trâm ghé tai vào lồng ngực hắn, thanh âm mềm mại: “Nhịp tim của ta cũng nhanh nữa.” Trong nháy mắt, Lý Phù Dao liền đỏ mặt. Hắn cắn lên cổ nàng, đè thấp âm thanh khàn khàn: “Đừng nói nữa, vòng tay qua eo đi, ôm lấy ta.” Đồ Linh Trâm nghe lời làm theo. Một lúc sau nàng nói: “Đồ ăn sắp nguội rồi.” “Nàng….ôi.” Lý Phù Dao thở dài một tiếng, ôm cả người nàng vào trong lòng như kiểu hai trẻ sinh đôi ngồi bên bàn. Nàng có chút không thoải mái, tránh tránh: “Phù Dao, thả ta xuống, như vậy rất khó ăn.” “Đừng động, ta đút cho nàng.” Hắn đưa tay múc bát cháo hạt sen, thổi thổi đưa đến môi nàng. “Như vậy còn thể thống gì nữa.” Đồ Linh Trâm nắm lấy tay hắn, tránh khỏi hắn, lại ngồi đối diện hắn, lắc đầu thở dài: “Ngươi nguy hiểm thật bệ hạ, thật lo có ngày ngươi sẽ trở thành hôn quân mất.” Lý Phù Dao vẫn đưa cháo áp sát người nàng, cong mắt cười nói: “Vậy nàng cho ta làm hôn quân nửa canh giờ đi.” “Ngươi muốn làm hôn quân sư tỷ cũng không muốn làm họa nước.” Nàng ôn nhu nở nụ cười: “Ngươi cứ sủng ta thế này, ngày nào đó ta đến họ mình là gì cũng không biết.” “Mãi mãi không đủ.” Lý Phù Dao nghiêm túc: “Sủng nàng đến khi nàng chỉ cần rời xa ta một chút đều sẽ không nhịn được nhớ nhung ta, đây mới là mục đích cuối cùng của ta.” Sẽ vậy sao? Chính mình sẽ bị sự sủng nịch của Lý Phù Dao biến thành cây tầm gửi chỉ biết dựa vào nam nhân mà sống sao? Cái này thật khó tránh khỏi có chút đáng sợ rồi. Đồ Linh Trâm buông bát, do dự chốc lát, cuối cùng chọn thẳng thắn : “Phù Dao, ta chưa từng dựa vào nam nhân, cũng không muốn sống dựa vào nam nhân.” Lý Phù Dao cười nói: “Nàng không cần dựa vào ta, cũng không cần thiên vị ta, nịnh hót ta, chỉ cần tiếp nhân những gì tốt đẹp ta dành cho nàng là được.” Ngừng đoạn hắn lại nở nụ cười: “Ai bảo ta yêu nàng đến vậy chứ!”