Hôn Nhân Thất Bại
Chương 47
Quyết định cũng quyết định rồi, có dùng dằng nữa cũng vô dụng.
Cả ngày nay, Cố Dung Dịch có gọi điện cho tôi vài lần, nhưng tôi đều không tiếp. Cuối cùng, anh gửi tin nhắn cho tôi: “Làm sao vậy?”
Tôi đoán, chắc anh đang rất hoang mang – rõ ràng tối qua không khí giữa chúng tôi còn rất tốt, mà tôi cũng giống như đã dao động hoàn toàn. Tôi nghĩ có lẽ anh đã đoán được hôm nay tôi sẽ đồng ý, nhưng không ngờ lại nhận được sự lạnh lùng từ tôi.
Ý nghĩa của thế sự vô thường là không ai có thể đoán trước được một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Hôm nay tôi dẫn Khỉ Con dạo chơi trong công viên, Khỉ Con cực kỳ hưng phấn, nhưng lúc nghỉ vẫn hỏi: “Mẹ à, chú Cố có đến không?”
“Không đến.” Tôi nói: “Về sau cũng sẽ không đến nữa.”
Nghe thấy thế, Khỉ Con “oa” một tiếng òa khóc, kêu la nói: “Con muốn chú Cố.”
Trong tiếng khóc của Khỉ Con có chứa sự mất mát, sự uất ức không rõ nguồn gốc. Tôi biết, con bé đã coi Cố Dung Dịch trở thành cha của mình, đó là người mà từ nhỏ tời giờ con bé đều ao ước. Hiện giờ đột nhiên bị cướp đi, nhất định sẽ khiến nó đau khổ vô cùng.
Chóp mũi tôi cay cay, chỉ có thể ôm lấy con bé, an ủi: “Con còn có mẹ mà, mẹ mãi mãi ở bên cạnh con.”
Lúc ôm Khỉ Con về nhà, tôi thấy có túi đồ ăn vặt trước cửa nhà, tất cả đều là đồ mà Khỉ Con thích ăn.
Tất nhiên là của Cố Dung Dịch mang đến.
Trước mắt tôi dường như hiện ra bóng dáng ngập ngừng do dự của anh trước cửa, trong lòng đột nhiên thấy chua xót.
Buổi tối, sau khi thu xếp cho Khỉ Con xong, tôi đi ra ban công. Đúng như trong dự đoán của tôi, anh đang ở trên sân phơi chờ tôi.
“Xem ra em còn muốn bị ném bùn nữa hả?” Trong bóng đêm, anh phát ra tiếng hừ lạnh.
Trong giọng nói đó có sự lo sợ, bất an, và cả nghi hoặc.
Tôi đặt hai tay lên lan can sân phơi, tựa cằm lên tay, nói khẽ: “Cố Dung Dịch, cảm ơn anh, nhưng mà em không thể đón nhận được… Em chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Gió đêm thổi nhẹ mang theo hương hoa cỏ lan tỏa, tiếng côn trùng đều râm ran, phảng phất như tiếng thủy triều lên xuống.
Trong không khí ẩm ướt, giọng nói Cố Dung Dịch có chút nặng nề: “Là không thể đón nhận tất cả, hay là chỉ không thể đón nhận anh.”
Gió đêm se lạnh, hít vào phổi thấy nhói đau. Tôi dùng tốc độ nhanh nhất nói: “Không thể tiếp nhận anh.”
Thật ra nói dối chưa chắc là điều xấu xa nhất, mà lời nói thật lòng mới thật sự là điều gây tổn thương người khác nhất.
Giờ phút này, tôi nghĩ biện pháp giải quyết tốt nhất đó là nói thật, cái gọi là một đao chém đứt, đó chính là phải chém sạch sành sanh.
“Cố Dung Dịch, thật sự chúng ta không hợp. Anh rất tốt, nhưng không hợp với em. Ở bên anh, những thứ em phải đối mặt thật sự quá nhiều, như vậy em sẽ rất mệt mỏi.” Ánh trăng lạnh bạc chiếu vào người tôi, tôi bất giác rùng mình: “Em xin lỗi, thật ra em là một người rất ích kỷ.”
Trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi chỉ muốn một tình yêu và hôn nhân ổn định, yên bình, có thể được mọi người chúc phúc.
Tôi ngẩng đầu, ngọn đèn dưới phố quá chói mắt, lấn át mọi ánh sao trên bầu trời.
Trong “Tiểu Vương Tử” có viết – “Sao thật đẹp, bởi vì nó ẩn giấu một đóa hoa.”
Nhưng hiện giờ, không thấy sao, tăm tích đóa hoa kia cũng xa vời vợi.
“Không phải là em ích kỷ, mà là em thiếu dũng khí.” Trong giọng nói Cố Dung Dịch chứa hơi thở dài não nề: “Ninh Chân, anh tin chắc rằng em sẽ tìm được người đàn ông có điều kiện thích hợp, nhưng không ai hoàn hảo cả, em có thể đảm bảo rằng mình sẽ có tình cảm sâu đậm với người đàn ông kia không? Sở dĩ em chọn con đường này vì em coi trọng tình cảm. Mà hiện giờ em lại vì những tiêu chuẩn phù hợp với xã hội mà thỏa hiệp, hạ thấp nhu cầu tình cảm của mình xuống, em không thấy rằng mình rất mâu thuẫn sao?”
Tôi không biết phải trả lời như thế nào nữa.
Đúng vậy, sở dĩ lúc trước tôi li hôn, là vì không muốn thỏa hiệp với xã hội này. Nhưng hiện giờ, quả thật là tôi đã bất giác thỏa hiệp rồi.
“Ninh Chân, anh sẽ không buông tay, xin em đừng thỏa hiệp.”
Đó là câu nói cuối cùng Cố Dung Dịch nói với tôi khi màn đêm buông xuống.
Cố Dung Dịch chính là người có năng lực này, anh có thể nhìn thấu nội tâm tôi, có thể dùng một câu đánh trúng nơi yếu đuối nhất trong tôi.
Tôi cảm thấy mình nên rời xa Cố Dung Dịch một thời gian, để có cơ hội bình tĩnh suy nghĩ lại.
Vừa may gần đây truyện tranh của tôi được xuất bản, Nhà Xuất Bản yêu cầu các tác giả truyện tranh trong đoàn cùng tổ chức ký tặng fan khắp cả nước. Tôi không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.
Hiện tại tôi rất coi trọng sự nghiệp của mình, trải qua sự khó khăn sau khi li hôn và sự túng quẫn về mặt kinh tế, tôi đã nhận thức rõ sự nghiệp là chỗ dựa ổn định nhất của phụ nữ, cũng là cột trụ vững chắc nhất.
Tôi nhớ có cô bạn mỗi lần cãi nhau với chồng đều nói: “Lấy chồng có cơm ăn áo mặc, nhưng hôm nay bà đây tự kiếm tiền nuôi mình, anh còn chảnh cái gì mà chảnh.”
Lời nói này tuy rằng hơi tục, nhưng rất có khí phách.
Phụ nữ có sự nghiệp riêng, trong lòng liền có chỗ dựa.
Hành trình ký tặng đi qua mười thành phố, lịch trình kín mít, thậm chí lúc nghỉ ngơi vẫn phải ký tặng, sau khi sức lực bị phân tán, tôi tạm thời gác lại chuyện Cố Dung Dịch sang một bên.
Mỗi ngày Cố Dung Dịch đều đều đặn gửi tới hai tin nhắn.
Lúc sáng sớm, anh nói: “Hôm nay thời tiết thật đẹp, chào buổi sáng.”
Lúc đi ngủ, anh nói: “Bận rộn cả ngày, mệt lắm nhỉ, em nghỉ ngơi sớm nhé, ngủ ngon.”
Với những tin nhắn Cố Dung Dịch gửi đến, tôi hầu như đều không trả lời. Bởi vì nếu đã quyết định cắt đứt triệt để với anh, tôi đương nhiên là không nên tiếp tục liên lạc.
Mặc dù nói là như thế, nhưng trên thực tế muốn khống chế bản thân không hồi âm quả là chuyện rất gian nan.
Trong cảm nhận của tôi Cố Dung Dịch đã bị xếp vào danh sách cấm kị, mà thường những vật cấm kị lại luôn tỏa ra lực hấp dẫn mãnh liệt.
Tôi phải lấy toàn bộ ý chí của mình ra để chống cự lại anh.
Tuy rằng thời gian dạo này bề bộn nhiều việc, nhưng tôi vẫn cố gắng vẽ truyện Mẹ Chân và Chân Bảo hàng ngày.
Tôi tự thấy bản thân chưa đủ kiến thức và thiếu thiên phú, cho nên sở trường duy nhất vẫn là phải kiên trì và chăm chỉ.
Chạng vạng hôm nay chúng tôi tới Tây An, lúc nhận phòng để nghỉ ngơi tôi bỗng nhớ lại đoạn hội thoại về “Dũng khí” với Cố Dung Dịch, bèn tiện tay vẽ ra luôn.
Chân Bảo hỏi: “Mẹ, vì sao sau khi thất tình người ta không dễ để yêu ai đó nữa ạ?”
Mẹ Chân đáp: “Bởi vì một lần thất tình, tim sẽ bị mất đi một phần, tim càng ngày càng nhỏ, lá gan cũng sẽ càng ngày càng nhỏ đi.”
Chân Bảo lại hỏi: “Vì sao không thể có thêm dũng khí ạ?”
Chân mẹ đáp: “Bởi vì dũng khí vốn là một thứ rất hiếm, không phải ai muốn có là có.”
Sau khi vẽ xong, vừa post lên Weibo, liền có tài khoản tên “không dễ dàng, thật không dễ dàng” comment: “Dũng khí không phải ai cũng có, nhưng thật may là, tôi thấy trên người bạn tràn đầy dũng khí.”
Không cần nghĩ cũng biết, người đó chính là Cố Dung Dịch.
Tôi vẫn không trả lời lại như trước, tôi sợ nếu trả lời, tôi sẽ bị rơi vào vòng xoáy tình cảm của anh.
Sau khi lướt Weibo xong, trời cũng đã xẩm tối. Tôi đứng trên ban công khách sạn, nhìn ngắm bóng đêm ở thành phố xa lạ, trong lòng không khỏi có chút cô đơn.
Lúc này, bỗng Cố Dung Dịch gửi một tin nhắn tới: “Giờ anh đang đứng trên ban công nhìn trời đêm, bất giác nói chuyện với lầu dưới, lại nhớ ra em không có ở đây, loại cảm giác này thực sự rất tịch mịch. Ngủ ngon.”
Xem đi xem đi, Cố Dung Dịch thật đáng sợ mà, quả thực là hoa anh túc, tràn đầy sức hấp dẫn trí mạng.
Nếu cứ tiếp tục ở một mình, tôi chắc chắn bản thân sẽ không nhịn được mà trả lời anh. Nghĩ vậy, tôi lập tức lấy điện thoại rủ Hồ Hiểu ra ngoài đi dạo phố.
Suốt cả hành trình ký tặng Hồ Hiểu đều đi cùng tôi, bản thân tôi không giỏi ăn nói, cô ấy giúp đỡ tôi trong phương diện ngoại giao với bên ngoài rất nhiều, do đó quan hệ của tôi và cô ấy cũng trở nên thân thiết hơn.
Chúng tôi bắt xe tới phố dân tộc Hồi, quyết định ăn khuya.
Buổi tối ở phố dân tộc Hồi đèn đuốc sáng trưng, du khách đông như mắc cửi, cực kỳ náo nhiệt.
Tây An là một thành phố mà tôi cực kỳ yêu thích, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bánh bao nhân thịt của họ đối với một người không thịt không vui như tôi thật đúng là mĩ vị hảo hạng. Cắn một miếng, nước thịt chảy ra, mùi thơm xộc vào mũi, nuốt vào bụng sẽ lập tức có cảm giác cực kỳ thỏa mãn.
Tôi và Hồ Hiểu thuộc kiểu người ham ăn, nhanh chóng ăn tới căng bụng.
Lúc này, tôi nhận được điện thoại của Triệu Khiết.
“Ninh Chân, tôi đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói tôi bị chứng uất ức, cần uống thuốc đề điều trị. Thế nhưng…Anh ta lại không hề quan tâm, vẫn liên hệ với người phụ nữ đó. Ninh Chân, tôi thấy tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.”
So với lúc trước, giọng nói của Triệu Khiết đã suy yếu đi rất nhiều, tôi nghe mà thấy lo lắng, vội hỏi: “Chị Triệu, hai ngày nay tôi ở ngoài, chờ sau khi tôi về, chúng ta gặp nhau nói chuyện phiếm nhé.”
Triệu Khiết đồng ý: “Được, tôi chờ cô.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi không khỏi cảm khái. Thật ra người ngoài khuyên thế nào cũng vô dụng, chung quy cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà bước tiếp.
Hồ Hiểu bình luận: “Mỗi lần thấy phụ nữ như vậy, tôi đều cảm thấy họ vừa đáng thương vừa đáng giận. Chồng của chị ấy đã tới mức ấy rồi, thế mà chị ấy vẫn không chịu buông tay, hành hạ bản thân thì có tác dụng gì chứ?”
Tôi thở dài: “Chị ấy sợ đối mặt với tương lai.”
“Tôi nói câu này hơi vô tình chút, nếu chị ấy cứ sợ sệt không dám đối mặt, vậy thì chị ấy không có hạnh phúc cũng đáng.” Hồ Hiểu tổng kết.
Những lời này của Hồ Hiểu đánh thẳng vào trái tim tôi, tôi bất giác nghĩ tới Cố Dung Dịch.
Tôi sợ hãi tương lai khi ở bên Cố Dung Dịch, cho nên cũng không đáng có được hạnh phúc phải không?
Nghĩ đến đau đầu, tốt nhất không nghĩ nữa. Tôi quay lại vấn đề của Triệu Khiết, giải thích với Hồ Hiểu: “Mọi người đều có nỗi khó xử của mình.”
Kỳ thật cho tới hôm nay, tâm tình tôi đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Tôi đã thấy không ít những người phụ nữ có chồng ngoại tình, trong số họ có người quả quyết li hôn giống như tôi, có người như Dương Dung, nghĩ thoáng đi để tiếp tục vui vẻ duy trì hôn nhân của mình, lại có người giống như Triệu Khiết, một bên duy trì hôn nhân, một bên lại vì sai lầm của người khác mà hành hạ chính mình.
Mặc kệ lựa chọn của họ thế nào, tôi đều thấy, về tình có thể tha thứ, các cô ấy đều có nỗi khổ tâm của riêng mình, người ngoài không thể hiểu được.
Tây An là trạm sau cùng, sau khi kết thúc buổi kí tặng vào buổi sáng là tôi có thể dẹp đường hồi phủ.
Mỗi khi ký tặng tôi đều chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi đưa cho trợ lý, kết quả là sau khi buổi ký tặng kết thúc, tôi mở điện thoại ra, thấy có ba cuộc gọi nhỡ của Triệu Khiết, tôi vội vàng gọi lại, nhưng chị ấy đã tắt máy.
Tôi cũng không để ý nhiều, sau khi thu thập mọi thứ liền lên máy bay về nhà. Lúc máy bay đáp xuống thành phố C thì đã chạng vạng. Tôi bật điện thoại lên, Tiểu Đinh đồng nghiệp lúc trước ở đài truyền hình gọi tới, nặng nề báo cho tôi một tin.
Triệu Khiết đã tự sát.
Vào giữa trưa hôm nay, chị ấy mở bình gas trong nhà tự sát, ngay sau khi phát hiện đã được đưa tới bệnh viện, nhưng vì cấp cứu quá muộn, bệnh nhân đã tử vong.
Triệu Khiết…. đã chết.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
60 chương
70 chương
16 chương
9 chương
173 chương