Lúc này giờ lành đã đến, nghi thức hôn lễ chính thức bắt đầu. Cửa lớn hội trường tiệc cưới được mở rộng, Tô Vũ mặc áo cưới lộ vai, bước trên thảm đỏ, từ từ tiến vào. Làn da của Tô Vũ và Cố Dung Dịch đều được di truyền từ mẹ, trắng sáng mịn màng. Giờ phút này, Tô Vũ mặc chiếc áo cưới trắng tinh khôi, cả người toát lên ánh sáng thánh thiện. Với sự dẫn dắt của MC, nghi thức hôn lễ từng bước được tiến hành: Mục sư chứng hôn, nghi thức cảm ơn, nghi thức trao nhẫn, bật sâm panh, uống chén rượu giao bôi… Nhìn một lúc, tôi bỗng nhớ lại lời giới thiệu của người dẫn chương trình trong hôn lễ của tôi và Đổng Thừa Nghiệp hôm ấy: Họ vốn là hai con chim, được duyên phận chỉ đường dẫn lối, từ quê hương mỗi người bay tới cùng nơi, gặp gỡ, yêu nhau. Tôi bỗng thấy hoang mang. Tôi và Đổng Thừa Nghiệp vốn là hai người xa lạ, bởi vì tình yêu và hôn nhân mới trở thành người thân, cũng bởi vì tình yêu và hôn nhân tan vỡ mà biến thành kẻ thù, mà nay theo thời gian gột rửa, lại chuyển thành người xa lạ. Vòng quanh một vòng, chúng tôi lại trở lại điểm bắt đầu. Tôi chỉ cảm thấy phí công và gian khổ, dần nảy sinh nghi ngờ đối với với tình yêu và hôn nhân. Ý nghĩa tồn tại của tình yêu là sản sinh ra nhiều chất xúc tác làm con người ta vui sướng, từ đó làm cho cuộc sống thêm rực rỡ, tuy rằng đẹp đẽ nhưng nó có kỳ hạn, không có khả năng tồn tại mãi mãi. Nếu thế thì ý nghĩa tồn tại của hôn nhân là gì – là danh chính ngôn thuận nuôi dạy đời sau, là mang cho phụ nữ cảm giác an toàn, là chứng minh sự chung thủy của đàn ông. Nhưng đối với phụ nữ mà nói, hôn nhân thời nay không thể đảm bảo được cái gì cả, sự trả giá sau li hôn của đàn ông thì thấp, mà mức độ trừng phạt với ngoại tình lại rất nhỏ. Trong hôn nhân, phụ nữ vĩnh viễn nằm ở thế yếu, cảm giác an toàn vẫn do tự mình định đoạt. Vậy tình yêu và hôn nhân rốt cuộc có thể mang đến cho chúng ta cái gì đây? Suy nghĩ miên man như thế, khiến tôi có chút xấu hổ - sao lại có thể nghĩ đến những vấn đề bi quan như thế trong hôn lễ người khác được chứ. Trong lúc đang xấu hổ, bỗng nhiên Cố Dung Dịch lôi tôi dậy, hình như là kéo tới bục chữ T. Khi tôi phục hồi tinh thần, mới phát hiện rằng hôn lễ đã tiến hành tới bước cô dâu ném hoa cưới. Truyền thuyết nói rằng, người nào bắt được hoa cưới, người đó sẽ là người kế tiếp kết hôn. “Tôi đã kết hôn rồi, còn tham gia trò náo nhiệt này làm gì nữa?” Tôi vội vàng muốn xuống khỏi bục. Nhưng Cố Dung Dịch lại giữ chặt lấy tôi, giọng nói của anh ta trầm ổn dịu dàng vang lên trong tiếng nhạc sôi động: “Kết hôn rồi vẫn có thể tái hôn.” “Vớ vẩn.” Tôi có chút giận, nhẹ cấu tay anh ta. Cố Dung Dịch nhìn tôi, trong đôi mắt kia như ánh lên vẻ thanh nhã yên bình: “Ninh Chân, vứt bỏ cái tự ti nhàm chán của cô đi có được không?” Giọng nói của anh ta rất nhẹ, nhưng lại có lực sát thương rất lớn, tôi có cảm giác như tim mình bị vô số con dao bằng bông đâm vào, tuy không đau nhưng lại có cảm giác rung động. Ánh mắt Cố Dung Dịch cực sắc, anh ta nhìn ra được nội tâm mà ngay cả bản thân tôi cũng bỏ qua. Trong nơi tối tăm bí ẩn trong tim, tôi thật sự có chút tự ti về mặt tình cảm. Cái sự tự ti này bắt nguồn từ sự đả kích trong cuộc hôn nhân thất bại, là từ sự suy sụp vì thất bại trong tình yêu, là sự bất công của một xã hội bất bình đẳng. Tôi thường từ giễu những người phụ nữ li hôn, mà sau tự giễu, tôi cũng cất giấu sự tự ti. Ý thức được điểm ấy, tôi nhất thời quên vùng vẫy, ngây ngốc đứng tại chỗ. Lúc này, trên khán đài phát ra những tiếng hét sung sướng, lập tức một luồng ánh sáng trắng bay thẳng tới hướng chúng tôi. Cố Dung Dịch không hổ là người cầm dao mổ, cực kỳ chuẩn xác mà đón được. Đó là bó hoa của cô dâu mới, là hoa hồng trắng lãng mạn cao quý, nó mang ý nghĩa về một tình yêu thuần khiết. Khóe miệng Cố Dung Dịch khẽ cười, nhét bó hoa vào tay tôi, tôi sững sờ nhận lấy, ngơ ngác lắng nghe tiếng vỗ tay của mọi người xung quanh. Bầu không khí vui sướng này đủ để hòa tan băng đá, một khắc này, mọi nghi hoặc trước kia trong lòng tôi đã có được lời giải đáp. Tình yêu vốn ngắn ngủi, hôn nhân cũng thiếu sự bảo đảm, nhưng cả con trai lẫn con gái vẫn cứ phấn đấu quên mình trong tình yêu, tiến vào hôn nhân, đơn giản là vì tình yêu và hôn nhân có thể mang tới cho người ta niềm hạnh phúc mà không gì có thể làm được. Nhờ có tình yêu và hôn nhân, cuộc sống mới trở nên sống động đầy màu sắc. Giữa trưa, tiệc cưới kết thúc, toàn bộ những người ở lại đều lên tầng hai chơi mạt chượt. Tô Vũ chắc chắn đã nằm bẹp dí ở nhà quá lâu, nên tinh lực dồi dào, kiên quyết kéo tôi đánh cùng, nói rằng bọn họ có ba thiếu một, còn thiếu đúng một mình tôi. “Ba thiếu một” còn khó cự tuyệt hơn cả “Gả cho anh”. Tôi ngồi vào bàn mạt chượt, Cố Dung Dịch cũng kéo một cái ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh tôi, lúc đầu tôi cho rằng Cố Dung Dịch không đánh, nhưng sau đó anh ta lên tiếng chỉ đường cho tôi, giúp tôi thắng vài ván. “Vì sao anh không tự vào mà chơi đi?” Tôi hỏi. Cố Dung Dịch dùng ánh mắt như tia laser quét quanh bàn mạt chượt, nói: “Quá nhiều vi khuẩn.” Trong nháy mắt, bốn người đang ngồi chơi trong đó có tôi đều cứng ngắc. Cố Dung Dịch này đúng là tay giỏi lôi kéo thù hận mà. Tôi là kiểu người không có kĩ thuật tốt nhưng có vận khí tốt, còn Cố Dung Dịch lại là kiểu người có kĩ thuật tốt nhưng vận khí kém, mà hiện tại hai chúng tôi góp sức hợp tác, dĩ nhiên là đại sát tứ phương, thắng được đầy túi. Đối diện tôi là một người bạn của Tô Vũ, lúc này trêu đùa: “Tô Vũ à, vợ chồng cậu đồng tâm hiệp lực, đáng lẽ phải một phát ăn tiền mới đúng chứ, sao cũng thua vậy?” Tô Vũ nhìn tôi và Cố Dung Dịch, chớp chớp mắt nói: “Hai người họ cũng là đồng tâm mà, hơn nữa tình cảm giữa hai người đang yêu còn mãnh liệt hơn tình cảm vợ chồng nhiều, làm sao có thể không thắng chứ?” Hàm ý trong câu nói này quá rõ ràng. Tôi vốn cho rằng Tô Vũ và Huống Đạt đều biết hôm nay Cố Dung Dịch tới tìm tôi là để diễn kịch, nhưng không ngờ ngay cả hai người này cũng bị lừa rồi. Tôi âm thầm lấy khuỷu tay huých huých vào người Cố Dung Dịch, ý bảo anh nói vài câu giải thích, ai dè cái người này chỉ hắng giọng, rồi khẽ cười nói: “Đừng lộn xộn, tất cả mọi người đều đang nhìn đấy.” Nói xong tất cả mọi người đều dùng ánh mắt “Ối dào, không cần ân ái trước mắt chúng tôi đâu” mà nhìn bọn tôi cười. Tôi cảm thấy mình hôm nay chắc chắn đã bị Cố Dung Dịch lên ý định gài bẫy từ trước, lần sau nấu cơm nhất định phải bỏ thật nhiều muối vào món anh ta thích ăn cho mặn chết anh ta đi. Sau bữa cơm chiều, mọi người ai về nhà nấy, và dĩ nhiên, tôi về cùng đường với Cố Dung Dịch. Màn đêm buông xuống, trên đường đèn điện sáng trưng, Cố Dung Dịch đang lái xe, bỗng dưng nói: “Chúng ta đi xem phim đi? Gần đây hình như mới chiếu một bộ phim bom tấn của Mỹ.” Cô nam quả nữ đi xem phim? Không phải là chuyện để người ta nói ra nói vào sao. Sau khi tôi từ chối, Cố Dung Dịch lại nói: “Nếu không thì đi dạo phố? Hay là cô muốn đi đâu, tôi đi cùng cô.” Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, Cố Dung Dịch nói những thứ như đi xem phim, dạo phố, không phải là chuyện của những đôi uyên ương mới làm sao? Đồng thời kết hợp với hành vi lẫn biểu hiện của anh ta hôm nay, trong lòng tôi có chút lo lắng – không phải Cố Dung Dịch này diễn sâu đến mức không thoát được vai chứ. Tôi cảm thấy, vẫn nên nói rõ ràng từ sớm thì hơn. Sau khi cân nhắc, tôi nói: “Thôi, bị người khác thấy sẽ hiểu lầm.” “Ý cô là, mọi người sẽ hiểu nhầm chúng ta là người yêu á.” Cố Dung Dịch chuyển tay lái, ngón tay trắng mượt cùng tay lái màu đen hình thành hai màu đối lập. Anh tạm dừng một lát, rồi tiếp tục mở miệng, cất giọng trầm thấp: “Bị hiểu nhầm là người yêu của tôi, đối với cô mà nói là rất phiền phức sao?” Lúc này, xe đang dừng trước vạch đèn đỏ, trong đêm đen, người đi đường vội vã qua lại trước mũi xe. Giống như là đời người. Trong cuộc đời của mỗi người, đều có vô số người bước ngang qua, bạn sẽ không bao giờ biết, người nào chỉ dừng chân trong chốc lát, người nào sẽ ở lại lâu dài. Tôi nhìn thẳng phía trước, thản nhiên nói: “Tôi chỉ cảm thấy, những hiểu lầm này, đối với chúng ta và bạn bè của chúng ta đều gây ra ảnh hưởng không tốt.” Sau khi nói xong, tôi thấy bàn tay đặt trên vô lăng của Cố Dung Dịch hơi dùng lực, hiện rõ khớp xương trắng bệch. Sau đó, chúng tôi không ai nói nữa, không khí lâm vào trầm mặc. Tôi nghĩ mình và Cố Dung Dịch không thể nào trở lại quãng thời gian chung sống vui vẻ vô tư như trước đây được nữa. Chúng tôi cứ thế im lặng cả đoạn đường về nhà, dừng xe, vào thang máy. Bên cạnh là quả bom Cố Dung Dịch có thể phát nổ bất kì lúc nào, tôi cảm giác được sự xấu hổ trước nay chưa từng có, chỉ dám nhìn chằm chằm vào màn hình thang máy, hi vọng có thể nhanh đến nơi. Rốt cuộc, thang máy cũng tới tầng nhà tôi, tôi âm thầm thở phào, dang định nói tạm biệt chuẩn bị ra khỏi thang thì cánh tay bỗng bị giữ lại. Tôi giật mình nhìn Cố Dung Dịch, ngọn đèn trong thang máy rất sáng, chiếu rõ hình dáng khuôn mặt anh. Cố Dung Dịch nhìn tôi, trong mắt như chứa cả hồ nước sâu thẳm, anh mở miệng, giọng nói thật thấp: “Ninh Chân, chúng ta ở bên nhau đi, lấy hôn nhân là mục tiêu tiến tới… Anh rất thật lòng.” Anh nắm chặt cổ tay tôi, mạch máu của tôi đập mạnh trong bàn tay anh. Tôi không hề nghi ngờ Cố Dung Dịch, với hiểu biết trong thời gian qua, tôi hiểu anh đối với tình cảm trước giờ đều rất chân thành. Giờ phút này, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của anh càng hiện rõ, khí chất đó đủ khiến phụ nữ động tâm, bối rối. Đúng là tôi đã động tâm rồi. Nhưng vẫn cự tuyệt: “Cám ơn anh, nhưng chúng ta không hợp.” Trong mắt Cố Dung Dịch hiện lên vẻ thất vọng sâu sắc, sâu đến nỗi khiến tôi không thở nổi. “Muộn rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.” Tôi gỡ tay ra khỏi bàn tay anh, mở cửa thang máy, dường như là chạy trốn ra ngoài. Cố Dung Dịch là người tốt, là một người đàn ông tuyệt vời, là người đàn ông khiến tôi động tâm lần nữa. Tôi tin rằng nếu chúng tôi ở bên nhau, thời gian đó sẽ vô cùng vui vẻ. Nhưng chúng tôi không hợp. Ở cùng một chỗ với anh ấy, sự đối lập giữa chúng tôi có nhiều lắm. Tôi từng kết hôn, có con, nhưng anh ấy thì chưa. Có lẽ hiện tại anh ấy cảm thấy điều này không có gì đáng ngại, nhưng kết hôn rồi, mỗi lần cãi nhau, anh ấy liệu có cảm thấy thiệt thòi? Rồi gây ra rạn nứt trong tình cảm của chúng tôi không? Còn có, sau khi sinh Khỉ Con, tôi chưa từng nghĩ tới cuộc đời mình sẽ sinh thêm đứa thứ hai. Dù yêu thương Khỉ Con thế nào, trong lòng Cố Dung Dịch chắc chắn vẫn muốn có được cốt nhục của chính mình. Vậy thì nếu tôi và Cố Dung Dịch có em bé, tâm tình của Khỉ Con sẽ như thế nào đây? Đúng vậy, nếu ở cùng một chỗ với Cố Dung Dịch, có quá nhiều vấn đề cần phải giải quyết, con đường tình cảm của chúng tôi cũng sẽ không dễ dàng. Tôi không còn trẻ, chỉ muốn trải qua một cuộc tình vững chắc. Hai bên môn đăng hộ đối, điều kiện tương xứng, ở chung cũng thoải mái. Tôi chỉ muốn một quả dứa bình thường, giá cả không đắt lắm, tươi sạch và dinh dưỡng. Nhưng Cố Dung Dịch lại là quả dứa độc nhất, hương vị rất ngon, nhưng giá cả xa xỉ. Suy cho cùng là do tôi ích kỉ, về mặt tình cảm cũng không muốn mà cũng không dám trả ra cái giá quá đắt. Cứ như thế, tôi đã từ chối Cố Dung Dịch.