Hôn Nhân Thất Bại
Chương 16
Đoán chừng dáng vẻ của tôi lúc này trông không khác gì mẫu dạ xoa, người đàn ông kia co rúm lại, sau đó giả bộ kiêu ngạo mà phát ra tiếng “hừ” từ cái lỗ mũi to bành, cất giọng: “Bỏ đi, đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, ông đây nhường cô.”
Tôi lười phí lời với anh ta, vội gọi mẹ tôi nhanh lên xe.
Trong bệnh viện nhi người đông như kiến, căn bản cứ mỗi đứa nhỏ lại kèm theo ba người lớn cộng thêm một quả bóng bay hoạt hình.
Tôi ôm con trong biển người xếp hàng, lấy số, chạy đi chạy lại tìm phòng khám, không dễ dàng gì mới tìm được phòng khám, đến nơi rồi mới phát hiện ngoài cửa phòng khám là một dòng người dài đằng đẵng đang đứng xếp hàng, tôi ôm con đợi hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng đến lượt chúng tôi. Tiếp đó lại đi xét nghiệm máu, Khỉ Con sợ đau, khóc đến toàn thân đều toát mồ hôi, tôi ôm con dỗ một hồi lâu. Bác sĩ xem kết quả chẩn đoán sơ bộ, do Khỉ Con bị nhiệt miệng nên phát sốt, phải tiêm với uống thuốc. Tôi lại đưa Khỉ Con đi thử da, Khỉ Con như bị chịu cực hình, khóc đến thảm thương.
Vất vả mãi mới đợi được Khỉ Con ngừng khóc, toàn thân tôi mồ hôi ướt đẫm, mệt phờ cả người.
Do kết quả thử da phải đợi hai mươi phút mới có, mẹ tôi đón lấy Khỉ Con, bảo tôi trước tiên đến nhà vệ sinh rửa mặt cái đã.
Trên đường đi rửa tay, tôi thấy hầu như tất cả những đứa bé đến khám đều được bố ôm trong lòng. Bất luận bố của những đứa bé cao thấp gầy béo ra sao, người vợ bên cạnh họ đều giống như có một chỗ dựa vững chắc, trên mặt không chút gì là hoảng loạn, mờ mịt.
Lúc thường không cảm thấy, nhưng đến khi xảy ra chuyện mới cảm nhận rằng phụ nữ chung quy đều hi vọng có một người đàn ông để dựa dẫm.
Trong giây phút này tôi đã hiểu được thế nào là cô nhi quả mẫu.
Chạy đôn chạy đáo cả một ngày, lúc này đã là đêm khuya, bầu trời ban đêm ngoài cửa sổ hành lang sâu thẳm, bóng đêm như thế khiến cho con người ta cảm thấy cô đơn không nơi nương tựa.
Vào thời khắc tôi và Khỉ Con bị giày vò như thế này, Đổng Thừa Nghiệp thì sao, anh ta ở đâu? Là chìm đắm trong sự dịu dàng của cô gái kia sao? Là đang dương dương tự đắc bởi những lời nói xu nịnh của đám bạn bè không ra gì kia ư?
Đổng Thừa Nghiệp từng nghiến răng nghiến lợi lên án sự vô trách nhiệm của bố mẹ anh ta, vậy mà sự vô trách nhiệm của anh ta so với bố mẹ quả đúng là “măng mọc quá tre”.
Bước vào nhà vệ sinh, tôi vặn vòi nước, hất mạnh nước lên mặt. Nước vào ban đêm có chút lạnh lẽo, chạm vào da khiến da gà nổi lên. Nhất thời không cẩn thận mà nước sặc vào mũi, tôi ho mạnh, nước mắt chảy xuống từng hàng.
Tôi mệt rồi, quá mệt rồi, toàn thân đều mệt mỏi, thậm chí đến cả sức lực để thở cũng không có.
Sự tranh đấu, đố kị trong công việc, kiệt sức vì chăm con, áp lực kinh tế, tất cả đè nặng lên trái tim, ép đến mức trái tim chảy máu, chỉ còn lại khối thịt đông cứng.
Khi tôi và Đổng Thừa Nghiệp vẫn còn ràng buộc trong cuộc hôn nhân này, thân là kẻ bị hại tôi rơi xuống đáy vực của đời người, còn kẻ phạm tội – Đổng Thừa Nghiệp lại vẫn ung dung tự tại.
Đây là lần đầu tiên tôi hoài nghi quyết định li hôn của mình, có phải giống như những gì Dương Dung nói, tôi đã để cho Đổng Thừa Nghiệp và kẻ thứ ba được lợi không. Có phải tôi nên giống như Dương Dung, chôn lấp đau thương vào trong đáy lòng, bày ra khuôn mặt tươi cười để duy trì cái gia đình dường như là hoàn chỉnh?
Tôi mệt rồi, thật sự quá mệt rồi.
Tôi chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ, sao có thể dùng máu thịt của mình để chống lại xã hội này chứ.
Tôi nghĩ đến tình cảnh của mình. Những người bạn học xung quanh tôi đến nay vẫn là khuê nữ, cuối tuần hẹn bạn bè đi dạo phố, KTV, được nghỉ dài hạn thì một mình đi du lịch, vô lo vô nghĩ, ung dung tự tại. Cùng một lứa tuổi, vậy là tôi lại trải qua một cuộc sống khác. So sánh với bọn họ, khoảng cách lớn như trời với đất.
Trước đây tôi cũng là một trong số những người bọn họ, nhưng vì một cuộc hôn nhân sai lầm mà bước đến nông nỗi này. Người già nói hôn nhân là lần thứ hai đầu thai của phụ nữ, câu nói này đúng đến không còn gì đúng hơn. Tôi bất hạnh chọn phải cách thức “HARD”, từ đó sa vào bể khổ vô bờ.
Thử tính một cách kĩ càng, năm nay chẳng qua mới hai bảy, song nhìn về phía trước thì có khác gì một người phụ nữ đã quá tuổi, không còn đâu là tương lai.
Chính vào lúc này, một người phụ nữ bước ra từ nhà vệ sinh bên cạnh, hai mắt sưng đỏ, khuôn mặt hốc hác, cô ấy cúi đầu không nhìn tôi, chỉ mải nói điện thoại với người khác: “Là mình em đưa đến, đứa nhỏ đang trong bệnh viện, bác sĩ nói phải mổ… Bố đứa bé? Cái đồ khốn nạn đó hoàn toàn không quan tâm, nói công việc bận rộn, bảo em trước tiên cứ đến bệnh viện chăm sóc… chắc chắn là đang ở bên cạnh cái con đ* kia, đợi lát nữa đứa nhỏ ngủ rồi em sẽ đến bắt gian bọn họ, lần này nhất định phải xé nát cho bằng được cái con đ* đó!”
Giọt nước lạnh lẽo từ cằm chảy xuống, chảy xuống cổ, cái lạnh khiến tôi run rẩy.
Trong phút chốc tôi trở nên tỉnh táo.
Đúng thế, một mình nuôi con chẳng phải là chuyện đáng sợ nhất.
Đối với tôi mà nói, việc đáng sợ nhất trên thế giới chính là chia sẻ chồng với một người phụ nữ khác.
Tôi ngẩng đầu, nhìn bản thân mình trong gương: nước đọng trên má, vành mắt thâm đen, đôi môi trắng nhợt, hai má hóp gầy.
Có bao nhiêu nhếch nhác, bao nhiêu tang thương, bao nhiêu gian khổ.
Nhưng chẳng sao cả, tôi nói với chính mình, Ninh Chân, sẽ tốt lên, tất cả sẽ tốt thôi.
Scarlett I. Johnasson sẽ không bao giờ tuyệt vọng, bởi vì cô ấy có vùng đất đỏ màu mỡ.
Tôi cũng sẽ không tuyệt vọng, bởi vì tôi có một nội tâm phong phú.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi ôm Khỉ Con lên, tiếp tục cuộc sống của một bà mẹ đơn thân.
Suốt đêm chăm sóc Khỉ Con, ngày hôm sau tỉnh dậy đầu óc mơ mơ màng màng, phải uống liền hai tách cà phê mới tỉnh táo trở lại.
Tàu điện ngầm sáng sớm chật như nêm cối, mỗi lần xuống xe tôi cảm tưởng như mình đã gầy đi mấy cân, quả nhiên là một cách giảm béo rất hữu dụng. Mỗi lần chen chúc trên phương tiện giao thông công cộng tựa như ngày “đèn đỏ” sắp đến, mệt đến mức chân tay mềm nhũn. Tôi đến đài truyền hình, vào trong thang máy, nhắm mắt dựa đầu vào vách tường trong thang máy.
Đang tranh thủ thời gian chợp mắt, bỗng dưng một giọng nói trầm thấp quen quen truyền đến:”Mệt đến thế ư? Tối qua đi chăm con?”
Tôi giật mình mở mắt, phát hiện trong thang máy ngoài tôi ra còn có một người khác, nói quen cũng không phải là quen mà nói không quen cũng không hẳn là không.
Vu Viễn.
“Chào tổng giám đốc Vu! Đúng thế, đúng thế, tối qua con gái tôi phát sốt, tôi chăm sóc nó cả đêm, tinh thần có chút không tập trung, nhưng thời gian làm việc tuyệt đối sẽ không lười biếng.” Tôi trời sinh nhát gan, mỗi lần gặp phải lãnh đạo cứ như chó con gặp phải sư tử, quẫy đuôi liên tục. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ, vừa mới nhìn thấy Vu Viễn tôi lập tức đứng nghiêm chân, lưng thẳng ngực ưỡn, đáng tiếc ngực lại như bức tường, có ưỡn cũng chẳng thấy gì.
Hai mắt Vu Viễn nhìn chằm chằm vào con số hiển thị số tầng trên thang máy, cất giọng trầm thấp: “Như tôi thấy, công việc dù có quan trọng đến mức nào cũng không quan trọng bằng con cái.”
Tôi nước mắt chảy ròng ròng, đồng chí Vu Viễn đúng là lãnh đạo tốt của đất nước này!
Nghĩ đến hôm qua anh ta ra tay hiệp nghĩa giúp tôi thoát khỏi ma trưởng của Triệu Khiết, tôi cảm động đến mức nước mũi chảy ra thành dòng, liên miệng nói cảm ơn: “Lần trước thật sự phải cảm ơn anh nhiều!”
“Chỉ là việc dễ như trở bàn tay mà thôi.”Vu Viễn coi việc tốt mình làm chỉ là việc thường thường, tiếp đó dặn dò: “Người trong đài truyền hình phức tạp, người giống như Triệu Khiết cũng không ít, cô không thể lúc nào cũng mềm yếu, phải có nguyên tắc, cái nên cự tuyệt nhất định phải cự tuyệt.”
Lời nói của anh tựa như “trống chiều chuông sớm”* tôi nghe mà cảm thấy kính nể.
*Ví lời nói khiến cho con người ta tỉnh ngộ.
Gật gù mấy cái, quả thật quá tò mò, tôi không nhịn được hỏi: “À… sao anh lại muốn giúp tôi?”
Lúc này, thang máy đúng lúc đến nơi, khóe miệng anh gợi lên một nụ cười, đáp: “Bởi vì tôi là Lôi Phong.”
*Lôi Phong: anh hùng của TQ
Nói xong cũng chẳng thèm để ý đến phản ứng của tôi, bước luôn ra khỏi thang máy.
Tôi đứng ngây ra trong thang máy, một lúc lâu mới hồi hồn.
Ừm, thì ra Vu Viễn mới là kẻ bệnh hoạn có tinh thần tự sướng tiềm tàng.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
60 chương
70 chương
16 chương
9 chương
173 chương