Tôi không hề muốn: “Em…” “Thì ra em ghét anh như thế.” Anh rể ngẩng đầu nhìn tôi cười đau khổ, “Thôi được rồi, em đi đi.” Nói thật lòng, tôi không hề ghét anh ấy, tôi chỉ cảm thấy hiện giờ không thể đối diện với anh ấy thôi. “Anh không giống một người đàn ông sao?” Gương mặt anh rể đỏ bừng, ánh mắt cũng hơi mơ hồ, “Tử Mạt, anh biết em xem thường anh.” “Em không có.” Tôi lại càng không nỡ đi, mở tủ lạnh lấy ra vài chai bia rồi đưa cho anh rể một chai, “Anh rể, có uống cũng uống ít thôi, ngày mai anh còn phải đến bệnh viện, chị hiện giờ không có ai chăm sóc.” Tuy tôi rất giận việc chồng tôi đã đối xử với tôi, nhưng dù gì mẹ chồng cũng đã nhập viện, thời gian này tôi phải chăm sóc bà ấy, không thể sang chăm sóc chị được. “Ngọc Minh đuổi anh ra ngoài, cô ấy bảo anh cút đi.” Anh rể nhận chai rượu, khui ra rồi uống một ngụm lớn, ho sặc sụa. Tôi ngồi xuống bên cạnh anh: “Anh vẫn chưa nói cho em biết, chị thật sự đuổi anh đi sao? Tại sao?” Chuyện đó hầu như không thể, chị tôi yêu anh rể như thế, trước nay chưa bao giờ nổi nóng với anh. “Đúng thế, bởi vì cô ấy đọc được nội dung anh chat với một người phụ nữ, người phụ nữ đó đã… đưa phong bì cho anh.” Anh rể vừa nấc vừa nói, “Anh đã giải thích rồi, người đó là khách hàng của anh, phong bì là tiền dịch vụ thôi, nhưng Ngọc Minh không nghe, bọn anh đã cãi nhau một trận lớn, cô ấy bảo anh cút đi.” Tôi không biết nên nói gì. Thật ra tôi cũng hiểu, anh rể vì tính chất công việc nên thường tiếp xúc với nhiều phụ nữ, chuyện này là không thể tránh khỏi, nhưng chị tôi vì đang có khuynh hướng trầm cảm nên có nhiều lúc sẽ không hiểu lí lẽ, nổi giận vô cớ. Trước đây chị không bao giờ nghi ngờ anh rể, nhưng giờ lại đang có cảm giác không an toàn cực độ, tinh thần lại có vấn đề, thế nên khó tránh khỏi việc nghi ngờ lung tung, chuyện này cũng không phải lỗi của chị ấy. Anh rể biết chị đang khó chịu, thế nên đã cố dành nhiều thời gian ở bên cạnh chị, kiên nhẫn động viên chị, nhưng thời gian dài thì cũng chẳng ai có thể chịu nổi, nhất là khi chị cứ hay trách móc anh không quan tâm chị, không ở bên cạnh chị, dù gì thì trong chuyện này cũng chẳng ai có thể nói rõ, cũng giống như người ta uống nước thì dù nóng dù lạnh cũng chỉ tự mình biết. Có nhiều lúc hai người họ cãi nhau, có nhiều lúc còn chiến tranh lạnh, nhưng chẳng bao lâu sau sẽ lại làm lành, đa phần đều là do chị tôi gây chuyện vô cớ, trong lòng anh rể thấy khó chịu, thật ra tôi cũng hiểu. Nếu không thì khi anh rể làm chuyện đó với tôi, tôi đã không chịu nhường một bước mà lật mặt anh ấy. Thật ra nghĩ kĩ lại thì thấy, anh rể và tôi là đồng bệnh tương lân, chẳng ai phải cần giả vờ hạnh phúc trước mặt người kia cả. “Tử Mạt, có phải anh thất bại lắm không?” Anh rể quay sang nhìn tôi. “Anh rể…” “Được rồi, không nói nữa, uống đi!” Anh rể cụng thật mạnh vào cái chai trong tay tôi, “Uống với anh!” Tôi im lặng một lát rồi cũng ngửa cổ uống một hơi. “Sảng khoái!” Anh rể bật cười rồi cũng uống ừng ực. Tôi nghĩ hai chúng tôi giống nhau, hiện giờ đều không muốn nghĩ gì nữa, không muốn suy xét gì nữa, cứ gạt đi tất cả, nhất túy giải thiên sầu. Cho dù sau khi tỉnh lại cuộc sống vẫn phải tiếp tục, nhưng có thể say một lúc thì cứ say đi, ít ra say rồi thì sẽ tạm thời không cần phải nghĩ nhiều như thế nữa. Cả hai chúng tôi đều đã phải chịu một áp lực quá lớn, cần phải được giải phóng. Chai bia đều đã được hai chúng tôi uống sạch, tôi cảm thấy có hơi say, còn anh rể thì trước đó đã say rồi, chúng tôi vừa nói vừa cười, vừa hát vừa hò hét, nếu người khác nhìn thấy ắt sẽ nghĩ đây là hai kẻ điên. “Tử Mạt, sảng… sảng khoái…” Anh rể lồm cồm bò dậy, “Anh… anh muốn uống nữa, anh đi lấy… lấy thêm…” Anh ấy đã cực kì say, đạp lên một chai bia, đứng không vững nên lập tức ngã đè lên người tôi. “Ưm…” Tôi hơi khó chịu, vội đẩy vai của anh rể, “Đứng… đứng dậy, đè chết em rồi…” Anh rể đột nhiên đè vai tôi xuống rồi hôn thật mạnh. Miệng anh ấy nồng nặc mùi rượu, tôi tuy cũng đã uống một chút nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu, cố gắng xoay mặt đi: “Tránh ra…” “Tử Mạt, anh chịu đủ rồi, Tử Mạt!” Anh rể vừa hôn tôi loạn xạ vừa lột áo của tôi ra, “Anh không muốn… không muốn tiếp tục như thế nữa, anh muốn em, muốn thế này, thế này…”