Editor: Xám "Tôi tin rằng, cô nhất định có thể giải quyết, đúng không?" Lúc Cố Thừa Diệu nói, đưa tay ra vỗ vỗ vai Diêu Hữu Thiên, ánh mắt không quên liếc qua trang phục trên người Diêu Hữu Thiên. Mặc bộ đồ công sở đẹp đẽ như thế. Không biết cảnh tượng bị người ta ném rác đầy người là thế nào đây? Đúng vậy. Một tháng nay, Cố Thừa Diệu vẫn luôn bận rộn chuyện mở công ty mới, nhưng cũng không bỏ qua mảnh đất vốn phải khởi công từ sớm kia. Anh đã sớm nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi. , Hôm qua Diêu Hữu Thiên vừa nói, anh đã biết ngay. Ngược lại dáng vẻ vội vàng sốt ruột của Diêu Hữu Thiên khiến anh hơi buồn cười. Nếu cô ta để tâm như vậy, vậy anh sẽ cho cô ta chút việc để làm. Hôm nay chỉ là mượn cớ nổi giận với quản lý Trần, dẫn lửa lên người Diêu Hữu Thiên mà thôi. Cho dù quản lý Trần không tỏ ra khó xử. Anh cũng có cách khiến Diêu Hữu Thiên đi làm. Bây giờ, anh sẽ chờ Diêu Hữu Thiên giải quyết chuyện trước mắt thế nào. , Anh thật sự rất chờ mong đấy. Sự thân thiết đột ngột của Cố Thừa Diệu khiến Diêu Hữu Thiên lại cảm thấy trong lòng hơi sợ hãi. Rốt cuộc người này đang nghĩ gì? Đối diện với ánh mắt như ngu ngơ của đám người trong phòng hội nghị, lúc này mới phát hiện ra tay Cố Thừa Diệu vẫn đặt trên vai cô. Có chút bực mình, đứng bật dậy, tiện thể cũng thoát khỏi tay anh. "Biết rồi. Tôi sẽ đi xử lý." , Cố Thừa Diệu không tốt bụng, cô biết rất rõ. Nhưng cô cũng sẽ không sợ. Một mảnh đất mà thôi. Tập đoàn Chính Phát có thể lấy được nhiều mảnh đất như vậy, chỉ vỏn vẹn hai trăm mét vuông, cô còn không để vào mắt. "Tôi chờ." Cố Thừa Diệu vỗ tay, vẻ mặt xem kịch vui. Cho dù Diêu Hữu Thiên kiên nhẫn hơn, cũng không nhìn nổi dáng vẻ ta đây của Cố Thừa Diệu, không nhịn được cho anh một ánh nhìn xem thường. Lúc này mới xoay người rời đi. , Sau khi Diêu Hữu Thiên đi, vẻ vui đùa trên mặt Cố Thừa Diệu không còn thấy nữa, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo rơi xuống những người ngồi ở đây. "Một số người đang ngồi ở đây, cũng là người cũ đến từ công ty ở Bắc Đô. Những lời khác, tôi cũng không muốn nói nữa. Nếu như cho rằng có thể mượn cớ mình là người cũ của công ty, không nỗ lực vươn lên, mà muốn thừa nước đục thả câu, vậy thì quay hết về Bắc Đô cho tôi." Quét mắt qua quản lý Trần một cái, trong mắt có chút cảm giác lạnh lẽo rõ ràng: "Chuẩn bị việc khởi công. Sau một tuần nữa, làng du lịch sẽ có thể tiến hành nghi thức đặt móng." Lại nhìn quản lý phòng tuyên truyền một cái: "Đưa ra ba phương án về nghi thức đặt móng. Ba ngày sau, tôi muốn nhìn thấy chúng xuất hiện ở trên bàn làm việc của tôi." , "Cố tổng?" Quản lý phòng tuyên truyền có chút không hiểu, lên tiếng: "Anh chắc chắn một tuần nữa là có thể khởi công ư? Anh tin tưởng cô Diêu đó như vậy ——" "Không phải tôi tin tưởng cô ấy." Ánh mắt Cố Thừa Diệu liếc quản lý phòng tuyên truyền một cái, thản nhiên mở miệng: "Tôi tin tưởng chính mình." Những người đang ngồi đưa mắt nhìn nhau. Dưới sự ra hiệu của thư ký Tiểu Mã, tản ra tới tấp như chim muông. Để lại Cố Thừa Diệu ngồi một mình ở phòng hội nghị, nhìn vị trí vừa rồi Diêu Hữu Thiên đã ngồi, ánh mắt không rõ ý tứ. ...................................................  Lúc Diêu Hữu Thiên đến công trường vào hôm qua. Đã phát hiện ra. Giữa một mảnh đất trống hoang vu, một vùng kiến trúc kiểu nhà ổ chuột dựng lên cực kỳ nổi bật. Thậm chí bên ngoài tường gạch màu đỏ không có bất kỳ lớp xi măng nào, qua sự tích tụ của năm tháng, sắc đỏ đã bạc màu, nhìn như một đống gạch vụn. Cũ nát, đầy mùi suy bại. Kính của cửa sổ đã rơi ra từ lâu, đều là dùng giấy dán lên. Xung quanh chất đầy những phế phẩm như hộp giấy vụn, chai nhựa. , Ruồi nhặng không ngừng luẩn quẩn trên những thứ đồ kia. Cho dù đã cách mùi hôi thối đó hơn mười bước, đều có thể ngửi thấy được, lại càng không nói đến bây giờ là mùa hạ. Hôm qua, chỉ vì chưa khởi công, cô cảm thấy hơi kinh ngạc rồi rời đi. Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng như trước mặt, lại đứng bất động ở đây. Nơi như thế này, lại có người ở sao? , Trước khi cô đến, đã cố ý đi tìm quản lý Trần để lấy một bản tài liệu của người chủ nơi này. Tài liệu ít đến đáng thương, chỉ có một tờ giấy mỏng manh.  Đó là một bà già cô độc. Họ Đinh. Không chồng, không con. Sống một mình ở đây. , Lúc không có chuyện gì làm bà sẽ ở bên ngoài nhặt những phế phẩm kia. Sau đó bán đi. Không chết đói, cũng hoàn toàn không thể gọi là quá tốt. Bàn tay Diêu Hữu Thiên xuôi ở bên người nắm dây túi xách thật chặt, bước chân đi về phía chính giữa khu kiến trúc kia.  Cửa là cửa gỗ kiểu rất cũ, đã vỡ không còn ra hình dạng gì. Cũng không có khóa. Chỉ khép hờ như vậy thôi. , Diêu Hữu Thiên đẩy cửa ra, bên trong có một mùi kỳ dị Trên mặt cô không có biểu hiện kỳ lạ, nhẹ nhàng gõ tay lên cửa hai cái: "Có ai không?" Không có ai đáp lại, cô lại gõ hai lần nữa: "Có ai không?" Vẫn không được đáp lại. Cô đi vào bên trong. Chiếc giường cũ nát, chăn ở phía trên đã lộ ra ruột bông bên trong. , Xung quanh đều chất đầy phế phẩm, chỉ dùng một tấm vải đỏ đầy lỗ rách che một chút. Dưới tấm vải đỏ là một chiếc bếp lò vô cùng đơn giản. Đang đốt than, hình như phía trên còn đang đun nước? Than lửa khiến mùi kỳ dị ở đây càng nồng hơn. Mùi khét. "Có người ——" Lần này, chữ “không” còn chưa ra khỏi miệng, một giọng nói đã ngắt lời cô. , "Cô là ai? Cô ở đây làm gì?"  Một giọng nói khàn khàn, nhưng lại đầy sắc bén, mang đậm chất tiếng địa phương của thành phố Y vang lên. Diêu Hữu Thiên bị giọng nói đó làm giật mình. Xoay người sang, lập tức nhìn thấy một bà lão đầu tóc bạc phơ. , Quần áo trên người đầy miếng vá. Trên tay xách hai túi lớn màu đen, không nhìn ra được là có gì. Nhưng trong đôi mắt nhìn về phía Diêu Hữu Thiên đầy ý thù địch.  "Cô là ai? Cô ở đây làm gì?" Bà lão kia lại hỏi thêm một câu. Diêu Hữu Thiên thu lại suy nghĩ vừa rồi bị dọa sợ, khom người, lấy danh thiếp của mình từ trong túi ra. "Bà Đinh, chào bà. Cháu là người của tập đoàn Chính Phát ——" "Cút đi ——" , Bà lão vừa nhìn thấy tấm danh thiếp kia đã kêu lên, tay xách túi lớn liên tục vung vẩy: "Tôi sẽ không chuyển đi, tôi chết cũng sẽ không chuyển. Cô cút ra ngoài cho tôi. Cút ra ngoài." "Bà Đinh, con người hoàn toàn không thể sống ở nơi như thế này được. Chỉ cần bà đồng ý chuyển đi, chúng cháu có thể đổi cho bà căn nhà tốt hơn. Chúng cháu ——" Diêu Hữu Thiên thử giảng đạo lý với bà lão Đinh này. Con người hoàn toàn không thể sống ở nơi thế này, hơn nữa cũng dễ ngã bệnh. , Chỉ cần đổi một nơi có điều kiện tốt hơn, lại cho bà ấy phí di chuyển đầy đủ, Diêu Hữu Thiên không tin bà sẽ không đồng ý. "Cút ra ngoài." Bà lão kia thấy Diêu Hữu Thiên không chịu đi, đập chiếc túi lớn màu đen trên tay về phía Diêu Hữu Thiên: "Tôi bảo cô cút ra ngoài, cô không nghe thấy sao?" , Giọng nói sắc bén, tràn đầy tức giận, hoàn toàn không có một chút ý muốn thỏa hiệp hay nghe Diêu Hữu Thiên nói nào. Mấy năm nay, Diêu Hữu Thiên cũng coi như đã từng gặp không ít người. Nhưng kiểu người không cho người ta nói như bà Đinh. Thật sự là lần đầu tiên cô gặp phải. Khom người tránh sang một bên, Diêu Hữu Thiên không quên thuyết phục bà lão trước mặt. "Bà Đinh, bà phải tin công ty của cháu, chúng cháu nhất định sẽ không để bà chịu thiệt. Chúng cháu ——" , Nếu như chỉ là cảm thấy bồi thường không hợp lý, hoàn toàn có thể bàn lại. Huống hồ Diêu Hữu Thiên tin rằng điều kiện công ty mình đưa ra nhất định sẽ rất hậu đãi. "Cô cút đi." Cô càng nói, thái độ của bà Đinh càng ác liệt, thấy Diêu Hữu Thiên không chịu đi, bèn dứt khoát ném toàn bộ chai nhựa, vỏ đồ hộp bỏ đi vừa nhặt được trong chiếc túi vừa nãy về phía Diêu Hữu Thiên.