Editor: Xám Khi tên ngốc Cố Thừa Diệu vội vàng chạy về nhà họ Cố. Ra sức rút ngắn thời gian đường xe ban đầu hơn một tiếng thành gần một tiếng. Hơn nữa lao như điên về nhà dưới tình huống kẹt xe ở Bắc Đô. Vừa vào cửa đã nhìn thấy Diêu Hữu Thiên và Cố Dịch Phàm cùng ngồi trên thảm sàn chơi xếp hình. Cùng lúc cơ thể anh thả lỏng, cũng lao xộc tới, đưa tay ra, ôm cả hai mẹ con vào trong lòng mình. Trong khoảnh khắc ấy, anh giống như đã ôm lấy cả thế giới. Anh biết hôm nay mình đã hơi kích động, nhưng khi nghe thấy Diêu Hữu Thiên đã đến thành phố Y, phản ứng đầu tiên của anh chính là mình đã làm sai. , Suy nghĩ một chút cũng đúng, nếu như Diêu Hữu Thiên cũng quên anh đi giống như quên Chiến Li. Không biết anh sẽ buồn bã đến mức nào, cho dù không phải cô cố ý. Bây giờ thì tốt rồi, con trai và vợ đều ở đây, đều đã quay về. Thật tốt quá. Diêu Hữu Thiên bị Cố Thừa Diệu ôm lấy, xếp hình trên tay đã rơi xuống mặt đất. Cố Dịch Phàm cũng vậy, còn bị ba bé dọa giật mình. Có điều bé không đẩy ba ra. Chỉ ngẩng đầu, nhìn thấy Diêu Hữu Thiên hơi nhíu mày bằng khuôn mặt nhỏ nhắn tương đối bình tĩnh. , Ý tứ đó chính là, hôm nay ba làm sao vậy? Diêu Hữu Thiên hơi bật cười, giơ tay vỗ lưng Cố Thừa Diệu, ý bảo anh buông lỏng tay. Cố Thừa Diệu lại không chịu buông. Hai mẹ con mắt to trừng mắt nhỏ, mặc Cố Thừa Diệu ôm nửa ngày, cuối cùng đã buông bọn họ ra. “Thiên Thiên.” Cố Thừa Diệu bình tĩnh lại, cuối cùng có thể tìm Diêu Hữu Thiên tính sổ rồi: “Em em em, em đã đi đâu? Tại sao không để lại lời nhắn cho anh?” “Em không để lại lời nhắn sao?” Diêu Hữu Thiên không thừa nhận sự lên án này: “Em có nói với ba mẹ em đi đâu. Là bản thân anh nghe nhầm thôi.” , Khóe miệng Cố Thừa Diệu giật giật, đúng rồi, người trêu đùa không phải Diêu Hữu Thiên, là Kiều Tâm Uyển. Anh tương đối uất ức vươn tay ôm lấy tay Diêu Hữu Thiên: “Em xem, đến mẹ cũng ức hiếp anh. Em cũng không thương anh.” “Ừm. Em thương anh.” Diêu Hữu Thiên gật đầu, đặt xếp hình trên tay xuống, quay người nhìn Cố Thừa Diệu: “Thương anh cái gì? Tại sao anh không biết đường gọi điện thoại hỏi em một câu? Ở đâu? Bản thân ngốc còn trách ai?” Lần này Cố Thừa Diệu thật sự buồn bực. Không phải anh nóng ruột sao? Lại nói tiếp, ai không biết lên máy bay phải tắt máy điện thoại? Nếu như Diêu Hữu Thiên ở trên máy bay, chẳng phải gọi cũng vô dụng sao? , “Em cũng bắt nạt anh.” Cố Thừa Diệu rất uất ức, nhìn con trai một cái: “Phàm Phàm, mẹ con ức hiếp ba.” Cố Dịch Phàm không biết vì sao Cố Thừa Diệu nói như vậy, có điều mẹ là người tốt, Cố Thừa Diệu lại bị mẹ ức hiếp, nhất định là anh đã làm sai. “Đáng đời chú. Nhất định là chú đã chọc mẹ giận rồi, cho nên mẹ mới không để ý đến chú.” Cố Thừa Diệu muốn hộc máu, đây là con cái kiểu gì vậy chứ? “Cố Dịch Phàm. Ba là ba con. Con phải gọi ba là ba.” Cố Dịch Phàm quay mặt đi không động đậy, vẻ mặt cũng rất thản nhiên. , Diêu Hữu Thiên hơi buồn cười, lại có <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3480807.png" data-pagespeed-url-hash=1887535588 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">