Editor: Xám Diêu Hữu Thiên vừa thẹn vừa giận, cực kỳ xấu hổ. Nhai thịt bò trong miệng, đang định nói chuyện, anh lại đút thêm một miếng cá: “Mùi vị thật sự không tệ, là tay nghề của đầu bếp cao cấp.” “Tiếp tục nếm thử món này.” Anh đút rất nhanh, miệng Diêu Hữu Thiên đã bị nhồi đầy, để không khiến mình bị nghẹn, đành phải liều mạng nuốt những món kia xuống. “Ừm ——” Cố Thừa Diệu, anh đủ rồi đấy? Cô có tay có chân, biết tự mình ăn, anh đang làm gì vậy? Có điều hình như Cố Thừa Diệu phát hiện ra niềm vui như vậy, cực kỳ hào hứng đút cho cô hết miếng này đến miếng khác. , Diêu Hữu Thiên quả thực đã đói, tay nghề của đầu bếp không tồi. Rất nhanh đã giải quyết một phần ba thức ăn trên bàn. “Không cần nữa.” Vào lúc Cố Thừa Diệu lại định tiếp tục đút, cô nhanh chóng quay đầu đi: “Tôi ăn no rồi. Anh buông tôi ra.” “Vội cái gì?” Cố Thừa Diệu liếc cô một cái: “Em no rồi. Nhưng anh chưa.” Anh áp tới gần bên tai cô: “Chờ anh ăn no rồi, tiếp tục đút cho em.” “Cố Thừa Diệu ——” Diêu Hữu Thiên thật sự không biết, anh lại vô liêm sỉ như vậy: “Anh có cần mặt mũi không vậy?” , Ngày hôm qua người đè lên cô cả một buổi tối là ai? Người ôm cô không buông tay là ai? Anh cũng làm người bình thường một chút đi chứ? Cố Thừa Diệu lại nắm lấy tay cô lần mò về phía thắt lưng mình: “Em cũng thông cảm một chút, chồng em đã đói bụng bốn năm, mới có hai đêm, em sẽ không cho rằng như vậy là đã có thể đuổi anh đi chứ?” Cái gì gọi là đói bụng bốn năm? Bản thân anh muốn làm một con quỷ háo sắc, còn muốn kiếm cớ cho mình. Diêu Hữu Thiên rụt tay về giống như bị điện giật: “Cố Thừa Diệu, anh đủ rồi, hôm nay tôi còn ăn cơm cùng với ba mẹ nữa.” , “Vậy thì liên quan gì?” Cố Thừa Diệu nhìn đồng hồ: “Còn một tiếng nữa mới đến giờ ăn cơm, đủ để làm một lần nữa rồi.” “Anh đi chết đi.” Lần này Diêu Hữu Thiên thật sự không nhịn được, vung nắm đấm, đánh lệch mặt Cố Thừa Diệu ra. Khắp khuôn mặt là vẻ giận dữ: “Cố Thừa Diệu, anh lại đụng vào tôi thử xem?” Bây giờ eo cô đã đau đến mức không ưỡn thẳng được nữa. Còn tiếp tục? “Khụ.” Cố Thừa Diệu hắng giọng một cái: “Chi bằng em dùng tay?” “.....” Phản ứng của Diêu Hữu Thiên là trực tiếp giơ chân lên đá về phía anh, có điều người quá đau, sức lực đã mất đi sự chính xác. Không đạp đến anh, nhưng lại suýt nữa khiến mình bị lệch eo. Vì vậy, Diêu Hữu Thiên cực kỳ buồn bực. .............................................................................. Buổi trưa Diêu Hữu Thiên cùng ăn một bữa cơm với ba mẹ mình. Đến tối lại sắp xếp cho mấy cô bạn thân. Đến lúc quan trọng, tụ tập buổi trưa coi như xong, cô kéo theo cơ thể đau mỏi không thôi gượng cười vui vẻ, nhìn Cố Thừa Diệu ở trước mặt ba mẹ được gọi là một người cung kính lễ độ, trong lòng thật hận không thể xóa tan nụ cười xán lạn trên mặt anh. Người đàn ông này, quả nhiên là rất không cần mặt mũi. , Ăn cơm xong, Diêu Hữu Thiên ngày hôm qua không nghỉ ngơi bao nhiêu trò chuyện với ba mẹ một lát rồi quay về phòng nghỉ ngơi. Cố Thừa Diệu đi theo phía sau cô, vẻ mặt có mấy phần lấy lòng: “Thiên Thiên, hôm qua ba mẹ anh từ Mỹ về, vừa nãy gọi điện thoại bảo anh về nhà, em theo anh về một chuyến nhé? Cũng tiện thể thăm bà nội một chút.” , Diêu Hữu Thiên mím chặt môi, cứ như vậy mà đối mặt với người nhà họ Cố sao. <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3478458.png" data-pagespeed-url-hash=989265095 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">