Editor: Xám "Anh cả?” Mấy năm nay Diêu Hữu Thiên cũng lão luyện hơn không ít, nhìn thấy tháu độ này của Diêu Hữu Quốc, đã biết anh không muốn giới thiệu với mình về người chị dâu đó. Có điều tại sao vậy chứ? , “Đừng nhắc tới cô ấy nữa.” Diêu Hữu Quốc vỗ vỗ vai cô: “Nhà cô ấy bận làm ăn buôn bán, chắc là có chuyện cần làm. Cũng chưa chắc đã có thời gian rảnh. Lần sau chờ em quay về thành phố Y, gặp cô ấy cũng được.” Diêu Hữu Thiên gật đầu: “Anh hai và các anh đều ổn cả chứ?” “Rất ổn.” Diêu Hữu Quốc nghĩ đến mấy người anh em: “Hữu Gia đi Paris tham gia một buổi trình diễn thời gian, có thể phải mấy hôm nữa mới về. Nó cũng có người yêu rồi. Nếu không có gì bất ngờ năm nay sẽ kết hôn.” “A?” “A cái gì? Không chỉ riêng anh hai của em, Hữu Quyền cũng đính hôn rồi. Chắc hẳn là trước cuối năm sẽ cùng lo liệu chuyện cưới xin với lão nhị.” “....” Diêu Hữu Thiên không nói được câu nào, chỉ ngây ra nhìn anh cả nhà mình: “Anh đừng nói với em anh tư cũng có bạn gái rồi.” , “Chỉ có nó chưa có.” Bạn gái của Diêu Hữu Gia là một người mẫu, năm ngoái lúc mở một buổi trình diễn thời trang đã quen biết, về sau thì thành đôi. Diêu Hữu Quyền càng đơn giản hơn, tìm ngay một bác sĩ. Nói như anh, chỉ có bác sĩ mới có thể hiểu được nỗi vất vả của bác sĩ. Sẽ không tìm người bên ngoài. Diêu Hữu Thế ngày ngày vẽ manga, vẽ nhiều đến mức đã có một trái tim thiếu niên. Hoàn toàn không nghĩ đến chuyện yêu đương. Diêu Hữu Thiên nghe anh cả nói những chuyện này. Trong lòng rất cảm khái. Bốn năm không gặp, các anh trai đều sắp có gia đình rồi. Thời gian trôi thật đúng là nhanh mà. , Diêu Hữu Quốc nói tình hình gần đây của mấy cậu em trai một lượt, lúc này mới nhìn về phía Diêu Hữu Thiên: “Em thì sao? Anh vẫn chưa hỏi em, bốn năm nay em có ổn không?” Diêu Hữu Thiên gật gật đầu, đột nhiên mỉm cười. Lấy điện thoại di động ra ra, cho anh cả của mình xem hình Diêu Phàm. “Anh cả, anh làm cậu rồi đấy. Đây là, Diêu Phàm. Con của em.” Diêu Hữu Quốc ngẩn ra, không ngờ còn có một bất ngờ vui vẻ như vậy. Muốn mắng Diêu Hữu Thiên mấy câu, lúc đối diện với khuôn mặt từ trước tới nay mình vẫn luôn yêu thương, thở ra thật dài. “Thôi. Không nói em nữa. Em đấy. Mau đón cháu ngoại anh về.” Nếu như ba mẹ biết, có phải sẽ vui mừng đến phát điên? , Thái độ Diêu Hữu Thiên lặng lẽ khác thường, dáng vẻ đó khiến cho Diêu Hữu Quốc nhíu mày: “Sao vậy? Em đã không sao rồi, còn giấu cháu ngoại của anh đi?” “Không phải.” Với sức khỏe của Diêu Phàm, cô cũng không chắc chắn có thể bay đường dài hay không. Nếu không thì tại sao lại một mình quay về Bắc Đô, mà không chăm sóc Diêu Phàm chứ? Nói tình hình của Diêu Phàm một lượt: “Chuyện chính là như vậy, sức khỏe của Diêu Phàm không tốt lắm, em cũng không muốn để nó chạy tới chạy lui, nếu như có cơ hội, mọi người đến nước Anh thăm nó cũng được.” “Đến nước Anh?” Diêu Hữu Quốc đứng bật dậy: “Nghe ý này của em, em còn muốn quay về? Vậy ba mẹ thì sao? Bọn anh thì sao? Em đều không cần nữa sao?” , “Anh cả, em không có ý đó, em ——” Diêu Hữu Thiên vội vã, muốn giải thích cho mình một chút. Nhưng lại cảm thấy mọi ngôn ngữ đều thiếu thuyết phục như thế. “Được. Anh hỏi em, Cố Thừa Diệu có biết em có con trai hay không?” Tại sao ai cũng hỏi cô vấn đề này này? Cô có một đứa con trai, vì sao phải cho Cố Thừa Diệu biết? “Con là của một mình em, không có liên quan với Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên vẫn chưa quyết định, có tha thứ cho Cố Thừa Diệu hay không đâu. Diêu Hữu Quốc thở dài, im lặng. , Đứng ở góc độ người nhà mẹ đẻ của Diêu Hữu Thiên, đương nhiên anh đứng về phía Diêu Hữu Thiên. Nhưng đứng ở góc độ của Cố Thừa <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3477665.png" data-pagespeed-url-hash=4090600686 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">