Editor: Xám Khi hai anh em Diêu Hữu Quốc về đến nhà nhà, đã rất muộn rồi. Tuyên Tĩnh Ngôn đã ngủ, trong phòng khách, Diêu Đại Phát ngồi ở đó đó, đầu tóc rối bời, vẻ mặt vẫn rối rắm như cũ. Một ngày chưa tìm ra chân tướng, thì một ngày Tuyên Tĩnh Ngôn sẽ không tha thứ cho ông. Ông cũng phải khổ sở thêm một ngày. Những vướng mắc kia khiến ban đêm ông không ngủ nổi, đành phải ra phòng khách ngồi đến ngây người. Thời gian mới vài ngày, tóc mai của ông cũng có thêm rất nhiều tóc bạc. , Thấy Diêu Đại Phát như vậy, Diêu Hữu Thiên rất đau lòng: “Ba, muộn thế này rồi, sao ba còn chưa đi ngủ?” Chương cũ Tại sao, anh không chịu tin tưởng mình? , Cơ thể trở nên mềm nhũn, mệt mỏi nằm trên giường. Cả người Diêu Hữu Thiên đều mờ mịt. Không có lý trí, suy nghĩ rối loạn. Cô không biết phải suy xét thế nào, đối diện với tất cả những chuyện trước mắt thế nào. Đầu óc hoàn toàn hỗn loạn, cô nỗ lực muốn bắt mình tỉnh táo lại, nhưng làm thế nào cũng không có cách. Nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện rất nhiều đoạn ngắn. , “A Li, cô đều gọi tên người cưỡng hiếp cô như vậy sao?” Câu đó của Cố Thừa Diệu, đột nhiên lóe lên trong đầu cô. Có cách xưng hô này trước đó, anh hiểu lầm cũng là chuyện rất bình thường phải không? Nhưng tại sao vào lúc đó, cô lại gọi A Li? Làm sao cô có thể gọi tên Chiến Li? Diêu Hữu Thiên không ngừng suy nghĩ, liều mạng suy nghĩ, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra. , Trong đầu mơ hồ có rất nhiều cảnh ngắn hiện lên. Người trong đó là cô, lại hình như không phải cô. “A ——” Diêu Hữu Thiên đột nhiên hét lên một tiếng, đau đầu kịch liệt khiến cô hoàn toàn không chống đỡ được bản thân nữa; Cơ thể cuộn tròn lại, hai tay ôm thật chặt lấy đầu mình. , “A Li. A Li.” “A Li tốt nhất.” “A Li, em yêu anh ——“ , “Cố Thừa Diệu, em là vợ của anh. Em yêu anh mà.” “Cố Thừa Diệu, tại sao anh không chịu tin em? Em thật sự yêu anh mà?” Đầu rất đau, rất nhiều cảnh ngắn không ngừng chạy loạn trong đầu cô. Cô là ai? Cô gái trong giấc mơ là ai? Tại sao cô có thể yêu Chiến Li? Không thể nào. Tuyệt đối không thể nào. , Suy nghĩ của Diêu Hữu Thiên vô cùng hỗn loạn. Rất nhiều rất nhiều cảnh tượng không ngừng trào lên trong đầu. Đầu bắt đầu đau kịch liệt. Những đau đớn đó, khiến cô không thể chịu đựng được nữa. Cơ thể mềm nhũn, cả người đều mất hết sức lực. Hoàn toàn hôn mê. Chương 206: Thanh xuân của ai không mang theo thương đau (1) 【Thanh xuân của ai không mang theo thương đau 】 Bảy năm trước. Năm đó, Diêu Hữu Thiên mười sáu tuổi. Vừa mới vào học năm thứ hai trung học phổ thông. Năm đó, nhà họ Diêu đã bắt đầu ăn nên làm ra. Ba năm trước, nhà xưởng đổ nát được chính phủ thu mua. Diêu Đại Phát dùng số tiền đó mua hai mảnh đất khác ở trong nội thành. Sang tay bán đi, đã kiếm được một khoản lớn. Mà ba năm nay, Diêu Đại Phát liên tục mua đất bán đất. Giá trị địa vị đã hơn trăm triệu. Nghe theo đề nghị của Diêu Hữu Quốc, đã mở công ty. Đương nhiên, những chuyện này của nhà họ Diêu, đối với Diêu Hữu Thiên mà nói, không có liên quan gì nhiều lắm. Trước đây mặc dù điều kiện không cho phép, nhưng ba mẹ rất thương cô, gắng hết sức trong phạm vi năng lực, làm thỏa mãn yêu cầu của cô. Mấy anh trai lại yêu chiều cô. Cô chính là tiểu công chúa của nhà họ Diêu. , Vậy nên trong nhà có tiền, đối với cô mà nói, cũng chỉ là đổi từ nơi này sang nơi khác sống, sau đó cơm có thể ăn nhiều hơn một chút, ăn ngon hơn một chút. Những thứ khác, vẫn như cũ. Vào lớp mười một, việc học hành hàng ngày của Diêu Hữu Thiên đều rất nặng. Lên lớp, làm bài tập, tự học, ôn tập. Ngày nào cũng không ngừng tái diễn chuyện của ngày hôm trước. Mặc dù nhàm chán, nhưng là tất yếu. Anh cả làm bộ đội, anh hai đang học thiết kế thời trang, anh ba còn đang học khoa y, tương lai anh muốn làm một bác sĩ. Mà anh tư nhỏ nhất, năm nay cũng đã vào đại học, trở thành một sinh viên đại học năm nhất. Học khoa mỹ thuật. Có lẽ cuộc đời của cô cũng giống như vậy, nỗ lực học tập, vào đại học. , Ngôi nhà mới của nhà họ Diêu cách Nhất Trung hai mươi phút đi bộ. Ngoài đường cái ra, còn có một con hẻm nhỏ. Ngày ngày cô đi qua con hẻm, có thể tiết kiệm thời gian đến trường sớm năm phút. Mặc dù thành phố Y là thành phố ven biển, nhưng lúc này vẫn chưa phát triển, người ít, tỷ lệ phạm tội cũng ít. Diêu Hữu Thiên chưa từng nghĩ cô sẽ gặp phải kẻ xấu. Cho đến ngày hôm đó —— , Diêu Hữu Thiên phải trực nhật, tan học muộn hơn bình thường nửa tiếng. Bởi vì sợ về nhà muộn, Tuyên Tĩnh Ngôn sẽ phải chờ cơm, cho nên cô đi rất nhanh. Cũng không nhìn đường nhiều lắm, đi thẳng qua con hẻm vội vã về nhà. “Này, ngoan ngoãn giao tiền ra đây. Nếu không, tao sẽ không khách sáo với mày đâu.” Vừa bước vào con hẻm, đã nghe thấy lời thoại bình thường chỉ có thể nghe thấy trên TV kia. Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu, nhìn sang theo âm thanh. , Ở phía trước cách đó không xa, chính giữa con hẻm nhỏ, vài tên côn đồ vây quanh một nam sinh. Nam sinh đó mặc đồng phục trường cô. Diêu Hữu Thiên cau mi tâm, không hề nghĩ ngợi đã lùi về sau mấy bước, cẩn thận trốn ra phía sau một cái hòm bỏ đi đặt bên cạnh, sau đó lớn tiếng kêu lên: “Cảnh sát tới rồi. Cảnh sát tới rồi.” “Cảnh sát?” Mấy tên côn đồ đưa mắt nhìn nhau, nam sinh bị trấn lột tài sản đó nhân cơ hội nhanh chóng chạy trốn. Mấy tên côn đồ phía sau quay đầu định chạy đi. Tên côn đồ dẫn đầu nói với giọng lạnh lùng: “Chạy cái gì? Ai cho chúng mày chạy?” , “Lão, lão đại, cảnh sát, có cảnh sát đó.” Tên côn đồ nhỏ sợ vô cùng, côn đồ lớn kia cười lạnh: “Thứ nhất không có còi xe cảnh sát, thứ hai không có tiếng bước chân, cảnh sát cái gì? Người ta kêu một tiếng chúng mày đã chạy rồi?” Lần này mấy tên côn đồ nhỏ đã phản ứng lại: “Vẫn là lão đại lợi hại.” “Cái này không gọi là lợi hại.” Côn đồ lớn kia nhấc bước chân, đi ra phía sau đống vật bỏ đi ở trước mặt: “Hôm nay lão đại sẽ dạy cho chúng mày, thế nào gọi là lợi hại.” Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không ngờ những tên côn đồ này ngay cả cảnh sát cũng không sợ, hoàn toàn không phản ứng kịp để chạy trốn. Bỗng chốc đã lọt vào trong tầm mắt của mấy người đối phương. , Rất nhiều năm sau, cho dù Diêu Hữu Thiên đã quên mất Chiến Li. Nhưng Chiến Li lại không quên. Cô nữ sinh trên mặt còn mang theo mấy phần ngây ngô trẻ con năm đó, mặc đồng phục sơ mi trắng, váy đen của trường học, trên tay cầm một chiếc ba lô màu xanh, nửa ngồi ở đó. Khi nhìn thấy mấy người bọn họ, trên mặt lóe lên vẻ kinh ngạc, và cả vẻ hoang mang che giấu bên trong những biểu cảm đó, để lộ ra cuối cùng. Phải. Chỉ có hoang mang, nhưng không có sợ hãi. Cô giống như hoàn toàn không biết mình đã làm sai chuyện gì. , “Cô bé. Dám phá hỏng chuyện của bọn tao. Lá gan rất lớn ha.” Một kẻ trong số mấy tên côn đồ nhỏ đi theo phía sau côn đồ lớn cười với khuôn mặt dữ tợn. Nắm đấm siết chặt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vung lên mặt Diêu Hữu Thiên. Diêu Hữu Thiên đứng lên, tay siết chặt ba lô của mình. Hoang mang, chỉ là chuyện trong nháy mắt, bị những người này phát hiện rồi, cô cũng không buồn, lại càng không sợ. Nuốt nước miếng, bình tĩnh muốn cách xa đối phương. Tên cầm đầu lại chắn ở trước mặt cô. Trái tim Diêu Hữu Thiên đột nhiên vọt lên, ánh mắt phòng bị của cô nhìn chằm chằm chàng trai trước mặt. , “Tôi muốn về nhà, mời anh tránh ra một chút!” “Về nhà?” Mấy tên côn đồ phía sau cười phá lên: “Em giá, muốn về nhà thì theo bọn anh về đi.” “Đúng vậy. Các anh trai thương em.” “Các anh tránh ra.” Diêu Hữu Thiên trừng mắt nhìn mấy người trước mặt bằng ánh mắt cô tự cho là hung hãn: “Tôi có anh trai, các anh không phải anh trai của tôi.” , Lạc Li nhìn chằm chằm Diêu Hữu Thiên trước mặt, một tay nhẹ nhàng xoa cằm mình. Con ngươi hẹp dài của anh, để lộ ra mấy phần hứng thú. “Vừa nãy em hại anh không thu được tiền, em nói xem phải làm thế nào đây?” Nhịp tim của Diêu Hữu Thiên rất nhanh. Đối phương có sáu người, mà cô chỉ có một. Hít sâu, cô bắt mình bình tĩnh lại: “Không phải các anh cần tiền sao? Cần bao nhiêu tiền? Tôi cho.” , Tuyên Tĩnh Ngôn lo cô cần mua tài liệu học tập gì đó, mỗi tháng đều sẽ cho cô tiền tiêu vặt. Mà từ trước đến giờ chi tiêu của cô luôn rất ít, mỗi tháng cũng có thể dư lại một ít. Nghĩ ngợi một chút, cô lấy trong ngăn nhỏ của ba lô ra một tờ tiền màu đỏ. Đó là tiền hôm nay đã nói là dùng để mua sách. Kết quả bởi vì trực nhật nên chưa nộp. Lạc Li không có động tác nào, nhìn cô nữ sinh trước mặt, đột nhiên nhếch khóe môi lên rất rõ: “Bọn anh có sáu người, mà em chỉ cho một tờ, em cảm thấy như vậy phù hợp sao?” Trong lòng Diêu Hữu Thiên biết rõ hôm nay mình đã gây họa rồi. Nhưng cho dù là vậy, cô cũng bắt mình không được sợ. , Nhét tiền vào lại ba lô, đeo lên vai. Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, không hề sợ hãi mà trừng mắt nhìn Lạc Li trước mặt. Trong lòng không ngừng nói với mình chẳng phải chỉ là mấy tên côn đồ thôi sao? Ba mẹ cô thường nói "người thiện bị bắt nạt nhưng ông Trời tuyệt đối không bắt nạt, con người sợ kẻ ác nhưng ông Trời thì không sợ". Còn lâu cô mới sợ những người này. “Không phù hợp? Vậy thì tự mình kiếm đi. Người còn trẻ có tay có chân, không chăm chỉ làm việc. Từ sáng đến tối chỉ đi lừa đảo, được tính là cái thứ gì?” “Mày nói cái gì đấy?” Một gã mặc sơ mi hoa đứng phía sau giơ tay lên định cho Diêu Hữu Thiên một bài học. “Tôi nói, các anh được tính là thứ gì.” Không phải trong lòng Diêu Hữu Thiên không sợ, nhưng cô bắt mình không được sợ: “Đánh con gái, thì càng chẳng ra gì.” “Lão đại ——” Sơ mi hoa bước lên trước một bước, muốn cho Diêu Hữu Thiên chút giáo huấn. “Đợi đã.” Lạc Li giơ tay, ngăn cản hành động của sơ mi hoa. Diêu Hữu Thiên không rõ vì sao anh lại ngăn cản, nhưng sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nhanh chóng lách qua khe hở bên cạnh Lạc Li, đi về phía nhà mình mà không hề ngoảnh lại. , “Lão đại?” Mấy tên côn đồ thấy Diêu Hữu Thiên tăng nhanh bước chân, sắc mặt đều không tốt lắm: “Con bé kia quá kiêu ngạo rồi. Chúng ta phải dạy dỗ nó.” Môi mỏng của Lạc Li mím rất chặt, phất tay: “Bọn mày về trước đi.” “Lão đại?” A Quang có chút lo lắng nhìn Lạc Li: “Anh sẽ không bỏ qua cho con bé đó như vậy chứ?” “Bỏ qua? Sao có thể?” Lạc Li cười cực kỳ tà ác: “Lão đại tao sẽ tự mình ra tay, dạy dỗ con ranh kia một trận.” “Lão đại thật oai phong.” Đám A Quang nịnh nọt Lạc Li: “Vậy bọn em rút lui trước. Ngày mai bọn em chờ tin tức tốt của lão đại anh.” , “Cút hết cho tao đi.” Lúc Lạc Li nói, đã đuổi theo hướng của Diêu Hữu Thiên. Vừa rồi mặc dù Diêu Hữu Thiên đã đi, nhưng bước chân lại càng lúc càng nhanh, chờ đến khi đi được một đoạn, cô gần như đã chạy. Tim đập rất mạnh, hi vọng mấy tên côn đồ kia đừng đuổi theo. Mắt thấy lối ra của con hẻm chỉ còn lại khoảng cách chưa đến mười thước, bước chân của Diêu Hữu Thiên càng nhanh, hận không thể lập tức về nhà. Sau lưng lại truyền đến một tràng tiếng bước chân vội vàng, giây tiếp theo, cổ tay của cô đã bị người ta kéo lại. , “Buông tôi ra. Buông tôi ra.” Diêu Hữu Thiên gần như đã lập tức hét lên. Không ngừng đập vào tay đối phương, muốn làm đối phương buông mình ra. Cơ thể bị đèn lên bức tường mọc đầy rêu xanh trong con hẻm. Ngẩng đầu, tên côn đồ cầm đầu vừa rồi đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt không hề rời đi. “Ranh con, bây giờ biết sợ rồi à?” Lạc Li cực kỳ nhẹ nhàng xoa tay lên khuôn mặt nhỏ của cô: “Đáng tiếc, muộn rồi.” “Khốn kiếp.” Diêu Hữu Thiên thật sự đã bị dọa sợ, cô trừng mắt nhìn chàng trai trước mặt, lồng ngực phập phồng dữ dội: “Tên khốn kiếp này, anh buông tôi ra.” “Buông em?” Lạc Li gật đầu: “Được. Muốn anh thả em ra cũng được. Em đồng ý làm bạn gái anh, anh sẽ buông em ra.” , “Tôi nhổ vào.” Mặt Diêu Hữu Thiên đỏ rần. Vừa giận vừa thẹn: “Anh…tên khốn kiếp này, anh buông tôi ra.” Từ nhỏ đến lớn cô đều là một đứa trẻ ngoan ngoãn. Yêu sớm gì đó, tuyệt đối không thuộc phạm vi tưởng tượng hiện giờ của cô. Lạc Li cười, tròng mắt hẹp dài hơi híp lại, trên mặt không nhìn thấy chút tức giận vì bị mắng nào: “Em nói đúng rồi, anh chính là một tên khốn kiếp. Em không chịu đáp ứng điều kiện của anh, chi bằng nghĩ thử xem, tên khốn kiếp như anh sẽ đối phó với em như thế nào?” Lạc Li năm nay chưa đến hai mươi tuổi, mái tóc hơi dài, rủ xuống phủ kín trán. Trên khuôn mặt được xem là trắng trẻo có một đôi mắt hẹp dài, lúc anh cười như không cười như vậy, có một cảm giác xấu xa. Gọi bồi bàn tới đưa một đống rượu đến. Anh bắt đầu uống rượu không ngừng. Hết ly này đến ly khác, rượu càng uống càng nhiều, người lại càng lúc càng tỉnh. Đầy ắp trong đầu đều là Diêu Hữu Thiên —— (Hết chương 239).