Bạch Yên Nhiên vừa chạy đi ra ngoài, liền cản xe taxi rời khỏi Cố Thừa Diệu quýnh lên,xe cũng không kịp mở, trực tiếp kêu chiếc xe đuổi theo. Trong lòng anh biết rõ Bạch Yên Nhiên không có chỗ khác để đi, nhưng vẫn không muốn làm cho cô nghi ngờ mình Một đường quay về nhà trọ Bạch Yên Nhiên lên phòng, liền nhào xuống giường ô ô khóc lên Cố Thừa Diệu vào cửa nghe được tiếng khóc đó, lại đau lòng “Yên Nhiên. Em nghe anh giải thích.” Đỡ Bạch Yên Nhiên dậy, hai tay nắm bả vai cô, dù thế nào cũng không để cho cô tránh thoát “Em không nghe, em không nghe.” Bạch Yên Nhiên bịt kín lỗ tai, cô sợ, rất sợ, sợ nghe được Cố Thừa Diệu nói anh thích cô gái khác, anh không thương mình nữa “Anh thật sự không biết cô gái kia.” Cố Thừa Diệu giải thích đơn giản về chuyện ngày hôm đó: “Anh chỉ muốn dạy dỗ cô ta một chút, Yên Nhiên em phải tin tưởng anh.” “. . . . . .” Bạch Yên Nhiên khép hờ nửa mắt, rũ mắt xuống nhìn Cố Thừa Diệu đang nắm tay mình “Yên Nhiên, em phải tin tưởng anh.” Trong lòng Cố Thừa Diệu tràn đầy bất đắc dĩ, nếu như sớm biết là trêu chọc một bà điên, dù nói thế nào anh cũng sẽ cách người phụ nữ kia xa một chút Bạch Yên Nhiên vẫn không nói lời nào, giọt lệ ở khóe mắt vẫn giống như muốn rơi xuống, không nói hết đẹp đẽ động lòng người, vừa thấy đã thương Cố Thừa Diệu nhìn thấy bộ dáng này của cô, tim đều đau rồi, vươn tay ôm cô vào trong ngực: “Em không có lòng tin với anh như vậy sao? Nếu như anh nói yêu em, đương nhiên chỉ biết yêu một mình em.” “Thừa Diệu.” Giọng nói Bạch Yên Nhiên rất nhẹ, lộ ra vẻ luống cuống: “Em thật sự rất sợ, cái gì em cũng không có, cái gì cũng không biết. Em…em chỉ còn lại anh, nếu như anh cũng không thích em…em sẽ chết. Em…” “Đừa ngốc.” Cố Thừa Diệu bị giọng nói tràn đầy lệ thuộc của cô kích thích tôn nghiêm đàn ông, vẻ mặt lập tức diệu dàng “Anh nói muốn cưới em, muốn cũng em ở chung một chỗ, em phải tin anh. Biết không?” Bạch Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt treo lệ đã đổi lại vẻ mặt hạnh phúc. “Thừa Diệu, em yêu anh.” “Anh cũng vậy.” Cố Thừa Diệu đang cúi đầu muốn hôn môi Bạch Yên Nhiên, lúc này điện thoại di động cũng vang lên Nhận điện thoại, câu nói đầu tiên từ bên kia truyền tới làm cho sắc mặt của Cố Thừa Diệu thay đổi . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Diêu Hữu Thiên không hề nghĩ đến, họp mặt bạn học sẽ gặp lại Triệu Nhân Uyên Cũng đúng, năm đó Triệu Nhân Uyên là nhân vật làm mưa làm gió ở Đại Học T, vừa là hội trưởng hội học sinh, bình thường thành tích cũng luôn đứng đầu. Cho dù các bạn không học cùng ngành, nhưng biết mối quan hệ của cô và Triệu Nhân Uyên, cho nên sẽ mời hắn Cho nên, khi mấy người bạn học không biết chuyện đã xảy ra, kéo Triệu Nhân Uyên ngồi xuống bên cạnh cô thì trong mắt Diêu Hữu Thiên thoáng qua vẻ không vui, nhưng không có lập tức đứng dậy “Thiên Thiên, khi nảo thì hai người kết hôn?” “Đúng vậy. Hai người nhất định phải thật hạnh phúc nha. Hai người thật đúng là truyền thuyết của chúng tôi đấy!” “Không sai, không sai. Nếu như hai người chia tay, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng vào tin yêu nữa.” Đám bạn học, mỗi người một câu, Diêu Hữu Thiên chỉ cười yếu ớt, đang lúc này Triệu Nhân Uyên cũng vươn tay ôm lấy bả vai Diêu “Yên tâm đi, lúc chúng tôi kết hôn nhất định sẽ thông báo cho mọi người.” “Chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc, sẽ không chia tay.” Lúc nói chuyện Triệu Nhân Uyên không quên nhìn Diêu Hữu Thiên, vẻ mặt dịu dàng mang theo lấy lòng: “Thiên Thiên, em nói có đúng không?” Hắn tự quyết định, trong lòng chắc chắn nhất định Diêu Hữu Thiên sẽ không tự làm mất mặt mũi của mình trước mặt bạn học. Chờ sau khi buổi họp mặt kết thúc, hắn mới giải thích với cô một chút, tin tưởng nhất định cô sẽ cùng hắn ở chung một chỗ.