Editor: Xám Nhìn thấy nắm đấm kia đã sắp vung tới. Diêu Hữu Thiên hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là muốn kéo Cố Thừa Diệu ra. Phản ứng thứ hai mới là muốn cản tay Chiến Li lại. Có điều một bóng người khác đã ngăn Chiến Li lại nhanh hơn cơ. Diêu Hữu Quốc không biết đã tới từ lúc nào, nắm cổ tay Chiến Li, vẻ mặt thản nhiên: “Cậu Chiến, vừa nãy tôi nhìn thấy, hình như bác Chiến đang tìm cậu ——“ Tay anh không hề dùng sức, Chiến Li lại cảm nhận được sự thù địch trong mắt Diêu Hữu Quốc lúc này. , Người đến là anh cả của Diêu Hữu Thiên, Chiến Li không thể ra tay với anh, ánh mắt quét qua hai người Cố Thừa Diệu đang đứng, ánh mắt phức tạp. Sự nhẫn nhịn, nhượng bộ, và cả không cam lòng trong mắt anh, cuối cùng đã lọt vào mắt Diêu Hữu Thiên. Anh không hề làm sai chuyện gì. Dáng vẻ này, khiến cô có chút không đành. Đôi mắt giống như muốn nói lại không dám kia, lại khiến sắc mặt Cố Thừa Diệu hoàn toàn tối đi. , Lạnh mặt, trực tiếp ôm lấy eo cô, dẫn cô rời đi. Cả đường Diêu Hữu Thiên không nói một lời, bị động rời đi theo Cố Thừa Diệu. Ra khỏi phòng tiệc, mất đi áo khoác ấm áp, cô cảm thấy hơi lạnh. Hai tay bất giác ôm vào nhau. Đầu óc cũng theo đó mà tỉnh táo lên. “Cố Thừa Diệu, anh buông em ra trước đã, chúng ta nói chuyện một chút.” , Đáp lại cô là khuôn mặt lạnh lùng, và bước chân kéo cô càng lúc càng nhanh của Cố Thừa Diệu. Gió lùa ra từ tận sâu trong hành lang khiến tay cô nổi da gà, cô càng lạnh hơn, nhưng bướng bỉnh không gọi anh lấy áo khoác giúp mình. Mà mặc cho Cố Thừa Diệu dẫn mình đến thẳng phòng tổng thống của khu nghỉ dưỡng Vân Khởi. Trong khoảnh khắc người vừa vào cửa, Cố Thừa Diệu đã dùng chân đá cửa một cái, ầm một tiếng đóng lại, cô chưa kịp phản ứng, lưng đã va mạnh lên cánh cửa. Cánh cửa lạnh lẽo, khiến cho bả vai cô bị lạnh, trong nháy mắt cô gần như muốn rời đi, đi mở điều hòa. Thế nhưng anh lại ấn vai cô không cho cô cử động, đôi mắt nhìn cô chằm chằm gần như sắp hiện ra tia máu. “Diêu Hữu Thiên, em rất thích xem lời tôi nói thành gió bên tai đúng không?” , Hàm răng anh cắn đến mức sinh đau, tay ấn vai cô gần như sắp bóp vỡ vai cô. Hôm nay Diêu Hữu Thiên mặc lễ phục cúp ngực, động tác của anh, khiến cho diện tích lớn của lưng cô tiếp xúc với của. Cảm giác lạnh lẽo vừa rồi vẫn chưa kéo tới lại càng lạnh hơn. Vào trời đông tháng chạp này, cơ thể vốn sợ lạnh của cô không nhịn được mà hơi run rẩy. Cử động như vậy, trong mắt Cố Thừa Diệu, chính là biểu hiện của chột dạ. “Tôi bảo em cách xa Chiến Li một chút, em không nghe, tôi bảo em đừng gặp anh ta, em phớt lờ? Diêu Hữu Thiên. Em thích chọc giận ranh giới cuối cùng của tôi, hay là em quá yêu tên Chiến Li kia?” , “Em không có.” Lạnh, thật sự rất lạnh. Thời tiết phương nam này, từ trước đến giờ lạnh đến mức khiến người ta chán ghét. Mà cô vốn dĩ không thích mùa đông, nhìn khuôn mặt ngập tràn giận dữ của Cố Thừa Diệu, thở thật dài: “Cố Thừa diệu, em mặc kệ vừa nãy anh nghe thấy gì, nhìn thấy <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3473232.png" data-pagespeed-url-hash=473573394 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">