Editor: Xám Bạch Yên Nhiên? Cố Thừa Diệu khẽ nheo mắt lại, nhìn Luna, ánh mắt không rõ ý tứ. Cái tên này, hình như đã rất lâu rồi không xuất hiện trong đầu anh, Gần đây tất cả cảm xúc của anh, đều đi theo Diêu Hữu Thiên. Nhất là sau khi anh phát hiện mình yêu Diêu Hữu Thiên, hình như chưa nghĩ tới Bạch Yên Nhiên một lần nào. Mím môi, vẻ mặt có chút thản nhiên: “Cô ấy tốt là tốt rồi. Về phần tôi có liên lạc với cô ấy hay không, điều này không quan trọng.” “Nhưng mà, nhưng mà bây giờ cô ấy đã chuyển biến tốt rồi, nếu như anh liên lạc với cô ấy, sẽ khiến bệnh của cô ấy càng tốt nhanh hơn. Anh ——“ “Cô ấy có bác sĩ chuyên nghiệp, tôi cũng không giúp được gì.” , Bạch Yên Nhiên, thật ra Cố Thừa Diệu không thể quên được. Không thể quên nỗi đau khổ, đáng thương của cô, đều do ba mẹ mình tạo thành. Nhưng mà, tình người không nên trả bằng tình yêu...... Nợ, cũng không nên dùng hôn nhân để trả. Không thể cho người ta, thì đừng cho người ta hy vọng nữa. Sắc mặt hơi nặng nề, Cố Thừa Diệu đi lướt qua Luna, đi thẳng về phòng Luna nhìn bóng lưng của anh, trên khuôn mặt diễm lệ hiện lên chút ý tứ không rõ, ánh mắt nhìn về phía tay áo mặc dù đã sấy khô, nhưng rõ ràng đã dính vết của Cố Thừa Diệu, ánh mắt cô ta đột nhiên lóe lên. Sao cô ta nhớ vừa nãy, hình như Cố Thừa Diệu có đeo đồng hồ? ................................................................................................ Trở lại phòng, vẻ mặt Cố Thừa Diệu đã khôi phục bình thường. Diêu Hữu Quốc cũng xem như là người khôn khéo, đã trò chuyện với Trương Tuyên rất sôi nổi rồi. Mấy máy khóe miệng, Cố Thừa Diệu vỗ vai Diêu Hữu Quốc: “Em về nhà trước. Hai người từ từ nói chuyện.” “Được.” “Cậu ba đã muốn đi ra?” Trương Tuyên có chút kinh ngạc, nhưng không có bất mãn, phất phất tay: “Nhìn dáng vẻ, nhất định là cậu ba mới cưới, cho nên tình cảm mới tốt như vậy.” Cố Thừa Diệu cười cười, không nói gì, cầm chìa khóa xe lên muốn rời đi. Lúc này Luna đi vào, anh cũng không chào hỏi, đi thẳng. , “Cậu ba đã đi rồi ạ?” Luna cẩn thận nhìn Trương Tuyên, vẻ mặt dường như có chút khó hiểu. “Chạy về nhà với vợ rồi.” Trương Tuyên cười cười, ra hiệu cho công chúa rót rượu cho Diêu Hữu Quốc: “Nếu cậu ba không rảnh, vậy chúng ta tự chơi.” Luna không mở miệng nữa, ngồi xuống ghế sofa, lại phát hiện có đồ vật gì đó bộp một tiếng. Đứng dậy liếc mắt nhìn, điện thoại của Cố Thừa Diệu lại rơi ở đây. Cô ta cầm lên: “Điện thoại của cậu ba rơi ở đây rồi, em đi đưa cho anh ấy nhé, bây giờ chắc hẳn vẫn chưa xuống lầu.” “Đi đi.” Trương Tuyên cũng không để tâm, vẫy vẫy tay bảo cô ta mau đi, lại nhìn về phía Diêu Hữu Quốc: “Tôi đã lâu không đến thành phố Y, cũng không biết bên này có gì để chơi, ngày mai ký xong hợp đồng, nếu tổng giám đốc Diêu có thời gian, chi bằng giới thiệu một chút.” , “Khách sáo rồi.” Diêu Hữu Quốc cười nhạt: “Khu nghỉ dưỡng Vân Khởi cũng không tệ, nơi đó do tập đoàn Chính Phát của chúng tôi xây dựng cùng Cố thị.” “Khu nghỉ dưỡng Vân Khởi?” Trương Tuyên gật đầu: “Tôi từng nghe qua. Đi theo nguồn nước đổ, ngồi ngắm mây trời bay*. Cái tên này, đặt rất hay. Nhã.” *câu gốc: Hành đáo thủy cùng xử, tọa khán vân khởi thì. “Tổng giám đốc Trương thật đúng là một người tao nhã.” Lần này Diêu Hữu Quốc thật sự có chút kinh ngạc. “Người tao nhã thì chưa nói tới, chỉ là yêu thích chút chút. Nếu tôi không phải doanh nhân, nói không chừng đã trở thành nhà văn rồi ——“ “......” Hai người đang nói chuyện vui vẻ, đều không phát hiện Luna bên ngoài cửa, cầm điện thoại của Cố Thừa Diệu đang rung mấy <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3472971.png" data-pagespeed-url-hash=1916412529 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">