Editor: Xám “Anh hoàn toàn không yêu Thiên Thiên. Tại sao anh không để cô ấy đi?” Chiến Li nói ra, thật sự chính là lòng đầy căm phẫn. Những chuyện Cố Thừa Diệu làm, thật sự cho rằng không có ai biết sao? Dời ánh mắt lên người Chiến Li, đây là lần đầu tiên Cố Thừa Diệu nhìn thẳng vào anh: “Để cô ấy đi? Có lẽ anh nên hỏi cô ta một chút, là ai cầu xin tôi, đừng ly hôn với cô ta. Là ai cầu xin tôi, muốn tôi đừng rời xa cô ta.” , “Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên gấp gáp, quan hệ của cô và Cố Thừa Diệu, hai ngày nay hai ngày nay không hề dịu đi bao nhiêu. Hiện tại lại để anh nghe thấy lời của mình. Đây quả thực là đã rét vì tuyết lại thêm giá vì sương. “Đừng gọi tôi.” Cố Thừa Diệu cười lạnh, tiếc cho anh còn nghĩ, có lẽ đúng là mình đã nghĩ oan cho Diêu Hữu Thiên. , Có lẽ cô thật sự bị người khác hãm hại. Có lẽ đêm hôm đó là anh đã nhìn nhầm. Hai ngày nay, anh không ngừng tìm chứng cứ, muốn thuyết phục mình, tin tưởng Diêu Hữu Thiên. Mà bây giờ anh mới cảm thấy, cố gắng hai ngày nay của mình, buồn cười đến mức nào. Bởi vì người phụ nữ trước mặt, hoàn toàn không quan tâm đến tâm trạng của anh. “Không phải cô muốn ở bên anh ta sao? Tôi giúp cô được như ý.” Cố Thừa Diệu cười lạnh, phẫn nộ và khổ sở trong lòng áp đảo tất cả, người mang đến khổ sở cho anh, là người phụ nữ trước mắt này. Mà anh, đã quyết định rời xa: “Diêu Hữu Thiên, tôi giúp cô được như ý. Chúng ta ly hôn đi.” Nếu cô khiến anh đau khổ, vậy anh sẽ buông tay. , Có lẽ rời khỏi cô, anh sẽ có thể khôi phục bình thường. Trở về thành một mình hoàn chỉnh. “Thừa Diệu ——” Diêu Hữu Thiên cuống quýt, không chút nghĩ ngợi xông lên kéo tay anh: “Không phải như vậy, không phải như vậy. Anh không thể lại định tội em như vậy được. Em nói rồi mà, người em yêu là anh. Em không muốn ly hôn với anh.” Một câu nói, hai người đàn ông ở đây, lại mang hai loại sắc mặt hoàn toàn khác nhau. Cố Thừa Diệu cười nhạo, không tin, trong mắt đều là vẻ mỉa mai. Chiến Li sắc mặt tái nhợt, khổ sở, vẻ mặt đều là nhợt nhạt sau khi bị đả kích. Cố Thừa Diệu nhìn Diêu Hữu Thiên kéo tay mình, lại nhìn lướt qua sắc mặt tái nhợt của Chiến Li. Đột nhiên cười. , “Cũng phải, vì sao tôi phải ly hôn chứ?” Giọng nói của anh rất nhẹ, mang theo mười phần ác ý, kéo Diêu Hữu Thiên vào trong lòng mình, ngạo mạn liếc nhìn vẻ khổ sở trên mặt Chiến Li: “Ly hôn để hoàn thành tâm nguyện cho đôi ‘cẩu nam nữ’ các người sao?” Giọng điệu của anh, mang theo giễu cợt, nhất là lúc nói đến câu "cẩu nam nữ” kia, mấy chữ gần như là bật ra từ kẽ răng. “Thừa Diệu?” Diêu Hữu Thiên sững sờ, những gì anh nói, đều là những lời khốn kiếp gì vậy? “Cố Thừa Diệu.” Chiến Li xông vọt tới: “Mày khinh người quá đáng.” Cố Thừa Diệu giữ thật chặt eo của Diêu Hữu Thiên, trong mắt có vẻ khinh thường: “Họ Chiến, tao. Chỉ nói một lần. Cách xa vợ tao ra một chút. Nếu không, tao không ngại kiện mày tội thông dâm.” , Tội thông dâm? Chiến Li cười lạnh, nhìn Diêu Hữu Thiên rõ ràng đã không biết phải giải thích cho mình như thế nào. Anh tiến lên một bước. “Giữa tao và Thiên Thiên, hoàn toàn trong sạch, mày muốn kiện? Cũng cần mày có chứng cứ.” “Chứng cứ?” Cố Thừa Diệu cười lạnh: “Camera theo dõi của khu nghỉ dưỡng Vân Khởi, ghi được rõ ràng hai người các người đã vào cùng một phòng. Cộng thêm tao tận mắt nhìn thấy hai người nằm trên cùng một giường. Mày muốn chứng cứ?” , Diêu Hữu Thiên nhắm mắt lại, đột nhiên lại không muốn nói nữa. Cô không biết người bày ra tấm lưới này là ai, nhưng mà đối phương quả thật rất cao minh. Đã tính kế cô, cả Cố Thừa Diệu, thậm chí thêm cả Chiến Li. Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn. Ánh mắt nhìn về phía Cố Thừa Diệu, trong lòng biết câu nói vừa nãy, bây giờ cô nói gì anh cũng sẽ không tin nữa. Càng không nói đến vốn dĩ anh không tin mình. , Cô cần gì phải nói tiếp? “Cố Thừa Diệu, nếu như anh muốn ly hôn, vậy thì ly hôn đi.”