Editor: Xám Cô thậm chí hồi tưởng lại mọi chuyện ngày hôm qua, nhưng lại không có một chút ấn tượng nào. Trước khi cô ngất đi, hoàn toàn không nhận thấy có người đến gần sau lưng. Vậy nên cô không hề biết ai là người khiến mình hôn mê. Và cả những tấm hình lần trước. Là ai theo dõi mình, rồi lại chụp những hình kia, sau đó gửi nó cho Cố Thừa Diệu? Mục đích của đối phương là gì? Chẳng lẽ chỉ là muốn khiến Cố Thừa Diệu nghi ngờ mình, sau đó ly hôn với cô sao? , Đôi mắt vốn còn ngập nước của Diêu Hữu Thiên, đột nhiên bắt đầu từ từ trở nên rõ ràng. Đầu óc của cô hoạt động rất nhanh, có một ý nghĩ không thể, vào lúc này trào lên trong lòng. Bạch Yên Nhiên —— Là cô ta sao? Người mà lúc nào cũng muốn cô ly hôn với Cố Thừa Diệu, hình như cũng chỉ còn cô ta. Nếu như cô ly hôn với Cố Thừa Diệu, người được hưởng lợi nhiều nhất, chính là cô ta. Nhưng —— Diêu Hữu Thiên lắc đầu. , Mặc dù có khả năng này, nhưng nó rất thấp. Trước tiên không nói chưa chắc Bạch Yên Nhiên đang ở thành phố Y, cho dù là ở đây. Từ đâu mà cô ta biết được quá khứ của mình và Chiến Li? Cứ xem như cô ta tùy tiện chọn một người đàn ông. Sau đó trùng hợp chọn trúng Chiến Li. Nhưng chỉ bằng một mình cô ta, sao có thể bày ra một tình thế như vậy? Diêu Hữu Thiên cảm thấy có chuyện gì đó cô chưa nghĩ tới. Nội tâm thật sự không muốn nghi ngờ Chiến Li. , Nhưng dựa vào sự cố chấp của anh với mình mấy năm nay, từ trước đến giờ anh là một người muốn thì sẽ làm được. Cô không thể lấy anh, hai người không thể ở bên nhau, khó bảo đảm Chiến Li sẽ không đi đến cực đoan. Thời gian trôi qua bảy năm, cô không còn là thiếu nữ ngây thơ ngu ngốc năm đó nữa. Lòng người có thể biến đổi thế nào, cô thật sự không biết. Lạc Li trước đây mặc dù con người không xấu, nhưng lại có chút hận đời. Mà anh hiện giờ là con riêng của nhà họ Chiến —— , Diêu Hữu Thiên thật sự không muốn dùng lòng dạ tiểu nhân như vậy để suy đoán tâm tư của Chiến Li, nhưng bình thường người càng không có khả năng, hiềm nghi cũng càng lớn. Nhắm mắt lại lắc đầu, Diêu Hữu Thiên không muốn nghi ngờ Lạc Li. Anh sẽ không làm ra chuyện như vậy, sẽ không đâu. Cô muốn tìm ra hung thủ thật sự hãm hại cô. Diêu Hữu Thiên tỉnh táo lại, xuống giường. Bắt đầu dọn dẹp phòng. Điện thoại di động của Cố Thừa Diệu bị đập đến mức vỡ thành mảnh nhỏ. Nhặt điện thoại của anh lên, lấy thẻ sim ra, bây giờ thì tốt rồi, cô cũng không biết phải đi đâu tìm Cố Thừa Diệu. , Khu nghỉ dưỡng Vân Khởi sao? Hay là giống như trước đây, anh tìm một quán bar rồi uống rượu? Diêu Hữu Thiên mím chặt môi, cảm thấy chóp mũi hơi chưa xót, kẻ đáng chết kia. Đã tính kế tất cả mọi người. Lạc Li, cô, và cả Cố Thừa Diệu. Vừa nghĩ đến bóng dáng rời đi cô đơn của Cố Thừa Diệu, trái tim cô đã đau đớn. Nhanh chóng dọn dẹp xong căn phòng, rồi lại tắm rửa một lượt, gột sạch mùi hương ban đầu trên người. Diêu Hữu Thiên tắm rất dùng sức, chỉ thiếu nước không cọ rớt một lớp da. , Tắm rửa sạch sẽ rồi, Cố Thừa Diệu sẽ biết chứ? Cô không muốn, trên người mình dính dù chỉ một ít mùi hương của người đàn ông khác. Cho dù người đàn ông khác, là "Lạc Li" cô từng thích nhất. Chiến Li như thế nào, không có liên quan đến cô, cô đã từng yêu Lạc Li, bây giờ, cô chỉ muốn yên bình ở bên Cố Thừa Diệu. Bởi vì cô yêu anh, yêu người đàn ông mà cho dù là lúc nào, cũng mang đến cho cô cảm giác an toàn. Tắm xong, trời đã sáng hẳn. , Diêu Hữu Thiên nhìn căn phòng đã khôi phục lại sự sạch sẽ. Bây giờ, cô muốn đi tìm Cố Thừa Diệu. Cho dù là anh tin hay không, cô đều muốn nói cho anh biết, trước kia như thế nào, đều đã là quá khứ. Người cô yêu hiện giờ, là anh. Cũng chỉ có anh. Đến phòng bếp tùy tiện làm bữa sáng. Ngày hôm qua đã giày vò cả một buổi tối, chạy tới chạy lui, vẫn chưa ăn gì. Hiện giờ cô thật sự rất đói bụng. Đặt trứng gà đã rán và sandwich đã làm <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3470307.png" data-pagespeed-url-hash=3488821510 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">