Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng

Chương 24 : lôi thôi lếch thếch

Bách hóa Kiều thị, bộ phận trang phục nữ. Tay của Diêu Hữu Thiên đưa về phía trang phục treo ở trên giá, không ngờ tay kia đồng thời cầm lên mắc áo của bộ trang phục kia. Hơi ngẩn ra, Diêu Hữu Thiên cũng không buông tay, mà thuận theo chủ nhân của bàn tay nhìn về phía người vừa tới. Trước mắt chạm phải một cô gái trẻ tuổi, thoạt nhìn thấp hơn cô vài cen-ti mét, một bộ váy trắng, cộng thêm mái tóc dài cứ như vậy buông ở sau đầu. Nhìn trong vẻ mềm yếu mang theo vài phần đau buồn động lòng người. Cô lại liếc nhìn bộ quần áo mình vừa nhìn trúng. . Màu vàng sáng thịnh hành đương thời, màu sắc cực kỳ sáng đẹp, chỉ là kiểu dáng lại là vô cùng trang nhã, đơn giản. Trên một kỳ tạp chí còn từng giới thiệu kiểu dáng thương hiệu này. Mặc ở trên người của người mẫu, trong gọn gàng lộ ra tao nhã. Chỉ là, rất rõ ràng, rất không thích hợp với cô gái trước mặt có khuôn mặt dịu dàng, mang theo phong cách Giang Nam này. Vì vậy Diêu Hữu Thiên cũng không mở miệng, mà tương đối kiên nhẫn chờ đối phương buông tay ra. Nhưng chẳng ngờ, cô gái kia không hề buông tay, ngược lại nhìn về phía nhân viên phục vụ. “Cô ơi, cho tôi thử cái váy này một chút.” . Ấn đường của Diêu Hữu Thiên nhíu lại gần như không thể nhìn rõ, giọng nói rất nhẹ: “Tiểu thư. Cái váy này là tôi nhìn thấy trước.” Cũng là cô đưa tay ra trước. Bạch Yên Nhiên đương nhiên nghe được, nhìn bộ trang phục kia một cái, đáy mắt có vài phần nóng lòng muốn thử sáng rỡ. Còn chưa buông tay ra, thì có nhân viên phục vụ vươn tay ra lấy quần áo từ trên giá xuống trước một bước. “Bạch tiểu thư, sao cô lại đích thân đến đây? Cô muốn kiểu dáng nào, cứ nói một tiếng. Chúng tôi đưa đến nhà cho cô là được.” “Không sao, hôm nay có thời gian, liền đi dạo một chút.” Bạch Yên Nhiên cười rất dịu dàng, bách hóa Kiều thị là sản nghiệp của nhà ông ngoại Cố Thừa Diệu, về sau là người cậu Kiều Kiệt của anh kế thừa. Từ sau khi Bạch Yên Nhiên quen biết Cố Thừa Diệu, liền trở thành khách quen của chỗ này. Nhân viên phục vụ đương nhiên đều biết cô. Mấy ngày trước, Cố Thừa diệu cầm tấm chi phiếu kia bỏ đi, sau khi quay về, thì nói với cô rất nhiều lời cam đoan. Lại an ủi cô thật lâu, nói cho cô biết anh nhất định sẽ ở bên mình, mặc kệ người trong nhà phản đối ra sao. . Lòng của Bạch Yên Nhiên đã yên, hứa với Cố Thừa Diệu sẽ không rời khỏi anh nữa. Cố Thừa Diệu cũng yên lòng, hôm nay lại tự mình đưa cô đi dạo phố, nói muốn đền bù sự bôn ba mấy ngày trước của cô. Diêu Hữu Thiên còn chưa mở miệng, nhân viên phục vụ đã lấy quần áo từ trên giá xuống trước một bước, vẻ mặt lấy lòng đưa cho Bạch Yên Nhiên. “Vậy thì thật là khéo, bộ trang phục này là kiểu dáng số lượng hạn chế mới nhập trong cửa hàng chúng tôi. Bạch tiểu thư thật tinh mắt.” Nhân viên phục vụ thứ nhất nói. “Đúng vậy, Bạch tiểu thư muốn thử trang phục, mời đi phía này.” Nhân viên phục vụ hai nói tiếp. Phía sau lập tức có nhân viên phục vụ thứ ba, nhân viên phục vụ thứ tư bắt đầu đến phục vụ. Ngược lại gạt Diêu Hữu Thiên ở một bên —— . Diêu Hữu Thiên bị người ta lạnh nhạt, cũng không tức giận, ánh mắt thản nhiên lại lướt qua Bạch Yên Nhiên một vòng, lại nhìn về phía bộ quần áo cầm trên tay nhân viên phục vụ, khóe môi khẽ nhếch. “Tiểu thư, bộ quần áo này không hề phù hợp với cô.” Cô gái trước mặt, nhìn dịu dàng mà mỹ lệ, nhưng không phù hợp với màu sắc tươi sáng và cắt may trang nhã như vậy. “Tiểu thư. Bộ quần áo này không phù hợp với Bạch tiểu thư, chẳng lẽ phù hợp với cô?” Nhân viên phục vụ thứ hai liếc Diêu Hữu Thiên một cái, có chút mất hứng. Vừa rồi người phụ nữ này vào cửa thì chỉ nhìn, lại không mua. Nhìn trạng phục trên người cô, rõ ràng không phải là hàng hiệu, mặc dù chất liệu nhìn không tệ. Có điều so sánh với khách hàng lớn Bạch Yên Nhiên, rõ ràng kém xa. . “Đương nhiên phù hợp với cô ấy rồi.” Lúc này một người đàn ông vào trong cửa hàng, đi đến bên cạnh Diêu Hữu Thiên rồi đứng lại, vươn tay ôm lấy bờ vai của cô, ánh mắt mang theo mấy phần không vui trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ trước mặt. “Bộ trang phục này bất luận là thiết kế, cắt may đều không phù hợp với vị tiểu thư trước mặt. Nếu như cô ấy mặc lên người, chỉ sợ có chút lôi thôi lếch thếch.” Lôi thôi lếch thếch? Vẻ mặt Bạch Yên Nhiên có phần thay đổi. Người đàn ông này nói chuyện, không khỏi quá cay nghiệt một chút rồi.