Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng
Chương 230 : thiếu
Editor: Xám
“Thừa, Thừa Diệu?” Lần này Diêu Hữu Thiên đã hoàn toàn tỉnh táo, cô nhìn cơ thể không một vật che thân của mình, và cả cơ thể lõa lồ của Chiến Li.
Cô mở to mắt, không ngừng nhớ lại, nhưng dù thế nào cũng không nhớ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Diêu Hữu Thiên không nhớ ra, ngẩng đầu, đã thấy vẻ mặt u ám của Cố Thừa Diệu.
Anh. Mặt của anh sao vậy? Trên mặt có dấu tay rõ ràng, bên còn lại lại có vết bầm đen lớn.
Những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là bây giờ anh đang nhìn hung hăng nhìn mình chằm chằm.
,
Ánh mắt anh nhìn mình, chỉ là một cái nhìn, đã làm chấn động Diêu Hữu Thiên.
Tổn thương như vậy, đau đớn đến thế.
Gió bão tràn ngập trong ánh mắt ấy khiến cô không có tâm trạng để suy nghĩ vì sao chuyện lại trở thành thế này. Chỉ biết anh đã hiểu lầm rồi.
“Thừa Diệu.” Nội tâm dâng lên một cơn khiếp sợ, cơn khiếp sợ này đã quét sạch toàn bộ cảm xúc rối rắm của cô trước đó.
Cô không muốn, cũng không thể bị Cố Thừa Diệu hiểu lầm.
,
“Thừa Diệu, chuyện không giống như anh nghĩ đâu. Em ——” Vươn tay ra, muốn kéo tay Cố Thừa Diệu.
Nhưng không đề phòng động tác này của cô, khiến chăn trượt xuống, lộ ra phân nửa thân trên.
Trong phòng bật điều hòa, cực kỳ ấm áp, nhưng rời khỏi sự che phủ của chiếc chăn, vẫn khiến cô cảm thấy hơi lạnh.
Hai người đàn ông đứng trong phòng, ánh mắt đều bị hấp dẫn rơi lên người cô.
Trên mặt lúng túng một hồi, nhanh chóng kéo chăn lên đắp kín cơ thể của mình.
Sắc mặt ửng hồng, trong lòng càng cuống cuồng muốn giải thích.
,
Trong lòng Cố Thừa Diệu vô cùng hận, trừng mắt nhìn Diêu Hữu Thiên, lồng ngực hô hấp kịch liệt, trong đầu thoáng hiện vô số ý nghĩ.
Từng suy nghĩ, đều gần như sắp ép anh phát điên. Anh không thể tiếp tục ở lại đây nữa.
Còn tiếp tục ở đây, nói không chừng anh sẽ giết người.
Giết người vì một người phụ nữ như thế, không đáng.
Anh không thể, cũng sẽ không làm.
,
Lý trí vẫn chưa trở về, phẫn nộ vẫn bao trùm lên đó. Nhưng trong lòng Cố Thừa Diệu cũng đã có quyết định.
Trừng mắt nhìn đôi "cẩu nam nữ" trước mặt bằng ánh mắt oán hận, trong đầu hiện lên lời của con giòi kia: “Tam thiếu độ lượng quá nhỉ, bị người ta đội nón xanh cho cũng không biết.”
Anh cắn răng, sự phẫn hận trong lòng, đã áp đảo tất cả.
“Diêu Hữu Thiên ——” Nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, Cố Thừa Diệu quay mặt đi, không nhìn Diêu Hữu Thiên, phẫn nộ tràn ngập trong lòng, anh cắn răng, nói từng chữ một: “Cả đời này, tôi đều không muốn nhìn thấy cô nữa.”
,
“Thừa Diệu?” Đừng. Đừng nói như vậy
Không phải. Chuyện không phải như vậy.
Trong mắt Diêu Hữu Thiên tràn đầy vẻ kinh hoàng, nhưng không thể ngăn cản bước chân rời đi của Cố Thừa Diệu. Lời giải thích trở thành vô lực, bởi vì cô hoàn toàn không làm rõ được hiện giờ là tình huống gì.
“Cố Thừa Diệu ——” Diêu Hữu Thiên không chút nghĩ ngợi vươn tay ra muốn túm lấy tay anh.
Nhưng không ngờ lúc xuống giường, đạp phải ga giường, cơ thể mất thăng bằng, suýt chút nữa ngã xuống dưới đất.
Chiến Li nhanh tay lẹ mắt tiện tay đỡ cô, giúp cô tránh khỏi số phận hôn môi với sàn nhà.
,
Cố Thừa Diệu đã đi đến cửa, nghe thấy tiếng động thì không nhịn được lại quay mặt lại, vừa vặn nhìn thấy Chiến Li và Diêu Hữu Thiên đang ôm nhau.
Mà thậm chí tay của Chiến Li còn đặt lên nơi đầy đặn của Diêu Hữu Thiên.
“Hèn hạ.” Anh không nhìn nổi nữa, bước chân cất nhanh. Rất nhanh, bóng người đã biến mất ở cửa phòng.
Tim Diêu Hữu Thiên đập nhanh và mạnh trong nháy mắt, cô hoàn toàn không hiểu, vì sao chuyện lại trở thành thế này?
,
Bàn tay ấm áp đặt ở ngực, ánh mắt trong kích động lại có thêm lo lắng của Chiến Li.
Trong lòng sinh hận, vươn tay dùng sức đẩy Chiến Li ra: “Tên khốn kiếp nhà anh, rốt cuộc anh đã làm gì tôi?”
Cố Thừa Diệu, anh ấy hiểu lầm rồi.
Tại sao anh có thể hiểu lầm?
Nhận
<img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3466112.png" data-pagespeed-url-hash=3181309907 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
67 chương
342 chương
65 chương
134 chương
15 chương
111 chương
14 chương