Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng
Chương 228 : thiếu
Editor: Xám
Khi Cố Thừa Diệu không ngừng tìm kiếm Diêu Hữu Thiên ở khu nghỉ dưỡng, đã gặp được Cố Tĩnh Đình nửa đêm không ngủ, kéo Đường Diệc Thâm ra ngoài ngắm sao.
Cố Tĩnh Đình nghe thấy lời em trai, không nể mặt chút nào mà cười ha ha thật to: “Em trai ngốc nghếch, thật là ngốc. Không phải đến phòng giám sát là được rồi sao? Ở khu nghỉ dưỡng này, không phải chỗ nào cũng có camera giám sát sao?”
Cố Thừa Diệu vỗ đầu một cái, nhanh chóng chạy đến phòng giám sát.
Bóng dáng đó cực kỳ nhanh, hoàn toàn giống như phía sau có quỷ đuổi theo vậy.
Cố Tĩnh Đình nghiêng mặt, nhìn Đường Diệc Thâm: “Tại sao em cảm thấy, em trai kết hôn rồi lại trở nên ngốc nghếch vậy nhỉ?”
,
Đường Diệc Thâm bật cười, không nói nhiều, chỉ dịu dàng ôm Cố Tĩnh Đình vào lòng mình.
Nhất định cô cũng biết, có một câu là quan tâm ắt sẽ loạn.
Không phải Cố Thừa Diệu không nghĩ ra, mà là vì quá quan tâm, đã trở nên hoảng loạn.
Cố Tĩnh Đình dựa vào lòng Đường Diệc Thâm, nhớ đến bộ dạng khốn khổ vì tình của em trai, trong lòng vô cùng vui vẻ.
........................................................................
Trong phòng giám sát.
Cố Thừa Diệu bảo bảo vệ lấy hết video vừa nãy ra. Ánh mắt anh, chưa từng rời khỏi màn hình.
Trong lòng rất sốt ruột, cảm giác này xuất phát từ sự lo lắng cho Diêu Hữu Thiên, nghĩ đến những tấm hình của Hà Nhược Băng, nghĩ đến Diêu Hữu Thiên bị người khác theo dõi ——
Những ý nghĩ đó ở trong lòng anh, khiến anh không thể yên lòng. Anh rất lo lắng, Diêu Hữu Thiên sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Mặc dù đang ở khu nghỉ dưỡng Vân Khởi, nơi đây đều là người của anh, nhưng không thể bảo đảm không có người bụng dạ khó lường.
Hình ảnh lần lượt chuyển đi, anh không hề để những người khác vào mắt, chỉ nhìn chằm chằm Diêu Hữu Thiên mặc trang phục màu tím.
,
Rất nhanh, anh đã nhìn thấy, Diêu Hữu Thiên đi ra khỏi phòng tiệc.
Cô vào toilet.
Chỉ là sau khi đi ra từ toilet, cô không quay về phòng tiệc, mà đã đến phòng nghỉ ở lầu tám.
Cô đã vào phòng, nhìn dáng vẻ, cô muốn đi vào nghỉ ngơi.
Cùng lúc Cố Thừa Diệu thở phào nhẹ nhõm lại có mấy phần bất đắc dĩ, cho dù là mệt, cũng phải nói với anh một tiếng chứ.
Đứng lên muốn đi tìm Diêu Hữu Thiên. Nhưng khi nhìn Diêu Hữu Thiên xuất hiện trên màn hình một lần nữa thì ngây người.
,
Cô đi ra khỏi căn phòng, nhìn trái nhìn phải, sau đó gõ cửa phòng bên cạnh.
Động tác của cô rất nhanh, sau khi gõ xong thì nhanh chóng quay về phòng mình, mà lúc cô đi vào, không hề đóng cửa.
Thiên Thiên đang làm gì vậy?
Cố Thừa Diệu không hiểu cô muốn làm gì.
Nhưng rất nhanh, anh đã nhìn thấy, Chiến Li đi ra khỏi căn phòng vừa rồi, nhìn trái nhìn phải, sau đó cũng tiến vào phòng nghỉ Diêu Hữu Thiên đang ở ——
,
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Chiến Li ra khỏi phòng, Cố Thừa Diệu cảm thấy trái tim của mình, đột nhiên có cảm giác giống như bị người ta siết chặt, không thở nổi.
Chiến Li, Diêu Hữu Thiên. Bọn họ ——
Anh nhìn chằm chằm cánh cửa của căn phòng đó, nghĩ có lẽ rất nhanh Diêu Hữu Thiên sẽ ra ngoài thôi. Nhưng không.
Một phút hai phút, mười phút, hai mươi phút. Cố Thừa Diệu liên tục tua nhanh, hi vọng có thể nhìn thấy Diêu Hữu Thiên đi ra khỏi phòng.
Điều khiến anh thất vọng là, sau khi Chiến Li đi vào cánh cửa đó đã đóng lại. Không còn bị người mở ra nữa.
Khi đã tua đến một tiếng nhưng vẫn không thấy bọn họ đi ra từ bên trong, Cố Thừa Diệu đứng bật dậy, không hề nghĩ ngợi đã chạy về phía căn phòng đó.
Anh chạy vô cùng nhanh, vô cùng vội.
,
Sống đến hai mươi sáu tuổi, lần đầu tiên trong đời, anh nếm trải cảm giác bị người ta bóp cổ.
“Tôi đã nhìn thấy, vợ anh đi cùng một người đàn ông.”
Lúc này lời của Hà Nhược Băng vang lên bên tai anh, châm chọc vô cùng.
Đừng. Đừng tin.
Cơ thể đã lao nhanh đến mức không còn cảm giác, thứ liên tục quẩn quanh trong đầu, chính là cảnh tượng Diêu Hữu Thiên đi vào, sau đó Chiến Li cũng vào theo cô.
“Chiến Li theo dõi em, là anh ta cưỡng ép em.”
Lời Diêu Hữu Thiên nói hôm đó, hiện lên trong đầu, anh lắc đầu, đừng tin.
,
Không được, Cố Thừa Diệu, mày phải bình tĩnh lại, có lẽ chuyện không giống như mày nghĩ.
Có lẽ, có lẽ mày đã nhìn nhầm rồi.
Nhưng làm sao có thể nhìn nhầm? Rõ ràng anh đã nhìn thấy, đó là chiếc váy của Diêu Hữu Thiên. Chiếc váy anh hai của cô đặc biệt thiết kế cho cô. Càng không nói đến, kiểu tóc phức tạp cô làm ngày hôm nay.
Và cả bộ đồ
<img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465823.png" data-pagespeed-url-hash=1143829627 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
67 chương
342 chương
65 chương
134 chương
15 chương
111 chương
14 chương