Editor: Xám Lại xoay người một cái, nắm tay anh, lùi về sau vài bước, vào lúc định xoay trở về lòng anh. Tay Diêu Hữu Thiên đột nhiên bị người khác kéo ra, rất nhanh, cô đã bị kéo vào lòng một người khác. “Đổi bạn nhảy một lát.” Giọng nói của Chiến Li rất nhẹ, nhưng hoàn toàn không cho người ta từ chối, động tác lại rất nhanh. Chờ đến khi Cố Thừa Diệu phản ứng lại, Diêu Hữu Thiên đã bị Chiến Li kéo đi, hơn nữa xoay vòng rất nhanh, đã đến bên kia của sàn nhảy. , Ánh mắt lạnh lẽo, anh gần như lập tức muốn qua đó đổi lại bạn nhảy. “Tổng giám đốc Cố. Đã lâu không gặp.” Động tác vốn dĩ định đổi bạn nhảy, đã ngừng lại khi nghe thấy giọng nói này. “Cô Thượng.” Tên Chiến Li đáng chết đó, thật sự quá giảo hoạt rồi. Lại còn mời tiểu thư của thị trưởng thành phố Y. Cho dù Cố Thừa Diệu có nóng lòng muốn đến chỗ Diêu Hữu Thiên đổi lại bạn nhảy hơn nữa, cũng phải nể mặt thị trưởng. Ở bên kia, Chiến Li dẫn theo Diêu Hữu Thiên, cố ý cách xa phía của Cố Thừa Diệu. , Sàn nhảy không hề lớn, chỉ trong lúc xoay người, bọn họ đã đến đầu bên kia. Nắm thật chặt tay Diêu Hữu Thiên trong lòng bàn tay, ánh mắt Chiến Li nhìn cô tràn đầy vẻ nóng bỏng: “Thiên Thiên.” Tạo thành tương phản rõ ràng với vẻ nóng bỏng của anh là sự lạnh nhạt của Diêu Hữu Thiên. Cô đi theo bước chân của anh, mặc dù đang khiêu vũ, mặc dù đang phối hợp, có điều sắc mặt lại cực kỳ xa cách. Nếu như có thể, cô thật sự không muốn khiêu vũ với anh. Vừa rồi mặc dù Mạc Dư Tiệp nhiều lần phủ nhận Chiến Li không phải kiểu cô ấy thích, nhưng nghĩ thế nào cũng thấy ánh mắt kỳ lạ đó rất bất thường. Vừa nghĩ đến việc người đàn ông này sau khi trêu chọc mình, lại khiến cho Mạc Dư Tiệp thất thường, cô không nhịn được có chút giận cá chém thớt. , Người bị Chiến Li dẫn xoay tròn, làn váy bay lên, phóng khoáng như tiên. “Thiên Thiên. Hôm nay em thật sự rất xinh đẹp.” Ánh mắt Chiến Li chưa từng rời khỏi người cô. “Cám ơn.” Máy móc nói cảm ơn, ánh mắt lại theo bản năng nhìn về phía Cố Thừa Diệu. Cùng khiêu vũ với anh là con gái của thị trưởng. Tên Chiến Li trước mặt này, thật đúng là —— , Chiến Li vì hành động của cô mà ánh mắt tối sầm lại, dẫn cô xoay nửa vòng, thành công chắn lại tầm nhìn giữa cô và Cố Thừa Diệu. “Thiên Thiên, em có thể chuyên tâm nhảy xong với anh điệu này không?” Diêu Hữu Thiên ngước mắt, trong mắt có vẻ băng lạnh chợt lóe lên: “Anh Chiến, yêu cầu của anh, thật đúng là nhiều đấy.” Tim đập dồn vì sợ hãi, lòng Chiến Li đau đớn, nhưng lại đang cười. , “Em vẫn như vậy.” Anh nghe lời cô nói vẫn giống như năm xưa. Thời gian quay ngược lại, cô nữ sinh nhỏ của nhiều năm trước, lườm anh với giọng nói kiêu ngạo tột cùng: “Này, tại sao yêu cầu của anh lại nhiều như vậy?” Khuôn mặt tràn đầy sức sống đó, kết hợp lại với khuôn mặt thanh lệ ở trước mặt. Chiến Li đột nhiên không phân biệt rõ, lúc này là ảo hay là thật. , Bước chân xoay nhẹ, bước chân của hai người phù hợp đến bất ngờ. Giống như bọn họ đã từng có lúc thế này. Diêu Hữu Thiên không chú ý đến điều này, hiện giờ toàn bộ tâm tư của cô, đều đang hi vọng kết thúc điệu nhảy này thật nhanh, sau đó rời đi. “Thiên Thiên, anh rất nhớ em.” Bảy năm, hơn hai ngàn ngày đêm. Từng ngày, từng đêm, anh đều nhung nhớ người trước mặt, nghĩ đến cảnh tượng sau này có thể ở bên nhau, niềm tin đó đã làm chỗ dựa cho anh, liên tục tiến lên phía trước. , Những nhớ nhung đó, cũng đủ để ép một người phát điên. Không cố kỵ nữa, vươn tay, ôm cô vào lòng mình. Tay đặt ở eo cô siết chặt, giọng nói trầm thấp, lộ ra đau khổ bị đè nén: “Anh thật sự, rất nhớ em.” Diêu Hữu Thiên thình lình bị anh ôm lấy, ban đầu là kinh ngạc, phản ứng lại, muốn đẩy anh ra. Có một cánh tay lại dùng tốc độ nhanh hơn cô, kéo cô ra khỏi lòng anh. “Anh Chiến, trao đổi bạn nhảy một lát.” Lúc nói, Diêu Hữu Quốc đưa Mạc Dư Tiệp trong lòng mình đến bên cạnh Chiến Li, mà anh lại dẫn Diêu Hữu Thiên xoay nửa vòng, tiện thể né tránh bàn tay của Chiến Li. , “Anh cả.” Nhìn thấy Diêu Hữu Quốc đến, Diêu Hữu Thiên thở phào một hơi, ánh mắt vô thức nhìn về phía Cố Thừa Diệu, vừa rồi cô còn cho rằng, Cố Thừa Diệu sẽ đến đây giành mình về. “Thật ra cậu ấy muốn đến giành em. Có điều cô Thượng đã dẫn cậu ấy đến chỗ thị trưởng Thượng.” Mặt Diêu Hữu Thiên ửng đỏ, hơi cúi đầu: “Không biết anh đang nói gì.” Trên mặt Diêu Hữu Quốc có vẻ trêu ghẹo rất nhạt: “Dáng vẻ đầy thất vọng đó của em, lẽ nào không phải nhận ra gười đến giải cứu em là anh, mà không phải Cố Thừa Diệu sao?” “Anh cả. Anh còn nói, em sẽ không để ý đến anh nữa.” Thật ra tâm trạng hiện giờ của cô hơi mâu thuẫn, đến mình cũng không thích một "mình" như vậy. Diêu Hữu Quốc cười thản nhiên, không đáp lời, ánh mắt lại nhìn về phía Chiến Li. Người đàn ông đó, vẫn chưa từ bỏ sao? ,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,, Chiều cao của Mạc Dư Tiệp chỉ gần 1m55, mặc dù đã đi gày cao gót, vẫn khá chênh lệch với Chiến Li cao 1m8. Lúc này cô không thể không ngẩng đầu nhìn Chiến Li, vẻ mặt mang theo chút không tán thành rất nhạt. “Chị họ của tôi đã kết hôn rồi. Chiến Li.” Đây là lần đầu tiên Mạc Dư Tiệp gọi tên Chiến Li, thì ra anh là con cháu nhà họ Chiến, thật sự <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465037.png" data-pagespeed-url-hash=3763583594 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">