Editor: Xám Anh nói liền một mạch, giọng điệu không hề cao, nhưng vẻ mặt lại lạnh lẽo đến mười phần. Dáng vẻ đó, rõ ràng là không tin lời Diêu Hữu Thiên. Ban đầu Diêu Hữu Thiên có chút vội vã muốn giải thích cho mình, nhưng bây giờ cô lại buông xuôi, không muốn giải thích nữa: "Anh hoàn toàn không tin em. Cố Thừa Diệu, em là vợ của anh đấy." "Em vẫn còn biết em là vợ của anh?" Tâm trạng của anh, cuối cùng vẫn bộc phát: "Lúc em lên giường với gã đàn ông khác, có từng nghĩ anh là chồng em không? Em là vợ của anh?" Cố Thừa Diệu hoàn toàn không nén nổi cơn giận dữ vừa liên tục dày đặc, vừa liên tực dâng cao kia. Trong lòng anh muốn tin tưởng Diêu Hữu Thiên. Nhưng lúc này trong đầu anh đều là dáng vẻ Diêu Hữu Thiên tựa vào lòng Chiến Li, bị anh ta tùy ý hôn môi. Bờ môi sưng đỏ, và cả ánh mắt chột dạ của cô, tất cả mọi thứ. Đều khiến anh không cách nào bình tĩnh. Tại sao Chiến Li đó lại theo dõi Diêu Hữu Thiên? Người thành phố Y gia cảnh tốt đẹp, buông chuyện trong tay không làm, chạy đến theo dõi Diêu Hữu Thiên? Nếu như bọn họ thật sự không có gì, sao Diêu Hữu Thiên lại mang vẻ mặt chột dạ? Diêu Hữu Thiên: "Em không có. Em đã nói em không có, tại sao anh không tin em?" "Tin em?" Cố Thừa Diệu gật gật đầu, đột nhiên cười: "Được, anh tin em. Có điều, anh muốn kiểm tra một chút." Có ý gì? Diêu Hữu Thiên còn chưa phản ánh lại, anh đã dùng lực lên quần áo ở nhà vốn đã bị kéo xuống của cô, hoàn toàn kéo ra. "Anh kiểm tra một chút, xem em có phản bội anh hay không..." "Cố Thừa Diệu anh điên rồi." Trong lòng Diêu Hữu Thiên hoảng hốt, phản ứng đầu tiên là muốn trốn. Nhưng làm sao Cố Thừa Diệu có thể để cô toại nguyện? Tay nâng lên, tay hạ xuống. Cơ thể cô đã bị anh ôm lên, sau đó bị ném mạnh lên giường. Cơ thể nảy lên hai cái nặng nề trên chiếc giường mềm mại, còn chưa ổn định, Cố Thừa Diệu đã phủ lên. "Xoẹt" một tiếng, quần áo ở nhà của cô đã rách thành hai nửa. "Cố Thừa Diệu, anh dừng tay." Trong lòng Diêu Hữu Thiên, thoáng hiện chút kinh hoàng. Động tác ở tay anh không ngừng: "Để anh xem thử, gã đàn ông kia đã làm gì em?" Lúc nói chuyện, quần trong của cô đã bị kéo xuống. Ngón tay thon dài của anh đưa ra, không hề báo trước đã thăm dò cơ thể cô. "A ——" Dị vật đột nhiên xâm nhập khiến Diêu Hữu Thiên kêu lên: "Anh dừng tay, anh dừng tay cho em. Anh đang cưỡng ép đấy. Cưỡng ép, anh biết không?" "Cưỡng ép?" Động tác ở tay Cố Thừa Diệu ngừng một chút, vào lúc cô cho rằng anh sẽ buông tha cô, lại một lần nữa đè lên người cô: "Anh chỉ muốn kiểm tra một chút. Xem vợ của anh có đội mũ xanh cho anh không mà thôi." "Tên điên, tên điên nhà anh." Diêu Hữu Thiên không ngừng vặn vẹo cơ thể, muốn tránh khỏi động tác của anh. Nhưng Cố Thừa Diệu đang tức giận, sức lực lớn đến kinh người. Thậm chí ngay cả quần áo anh cũng không cởi. Trực tiếp cởi thắt lưng ra, đẩy eo. Cơ thể hoàn toàn chưa trải qua bất kỳ bôi trơn nào, đâu thể chịu đựng được sự điên cuồng như vậy? "Đừng ——" Diêu Hữu Thiên kêu lên, nhưng chẳng thể làm được gì. Cố Thừa Diệu, giống như một con sư tử nổi giận. Cắn xé con mồi dưới thân. Tất cả những chuyện này, rốt cuộc đã xảy ra như thế nào? Diêu Hữu Thiên không biết. Cô giống như một món đồ chơi. Bị Cố Thừa Diệu kiểm tra hết lần này đến lần khác. Không, là mượn danh nghĩa kiểm tra, tiến hành xâm phạm cô hết lần này đến lần khác. Cho đến khi màn đêm buông xuống. Thậm chí, ngay cả cơm tối bọn họ cũng không ăn. Mà Uông Tú Nga sau khi nghe thấy lời đáp ấp a ấp úng của <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3463050.png" data-pagespeed-url-hash=1840305411 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">