Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng
Chương 210 : thiếu
Editor: Xám
Nghiêng người, cúi đầu xuống. Môi mỏng áp gần đến phía cô.
Trước khi Chiến Li áp đến gần, Diêu Hữu Thiên nhanh chóng quay đầu đi.
Môi Chiến Li, lại một lần nữa rơi lên gò má cô.
Hành động này của cô lại khiến Chiến Li càng thêm tức giận. Giữ yên Diêu Hữu Thiên đang liều mạng.
Mang theo ý nếu không được việc thì không ngừng.
Nhịp tim của Diêu Hữu Thiên rất nhanh, vào lúc Chiến Li muốn động vào cô lần nữa.
Cô lạnh giọng mở miệng: "Anh đã đủ chưa?"
,
Động tác của Chiến Li ngừng lại, Diêu Hữu Thiên cong môi, trong mắt đẹp là vẻ giễu cợt không che giấu: "Thì ra sở thích của anh Chiến đặc biệt như thế, thích cưỡng ép phụ nữ?"
"Cho dù bây giờ anh có ở bên trên tôi, tôi cũng nhất định không thể phản kháng. Có điều Chiến Li ——" Âm cuối kéo dài, mang theo phẫn nộ khó mà kiềm chế: "Trừ phi anh có thể giết tôi, tôi nhất định tống anh vào tù. Sau đó hận anh đến chết."
Cô không biết rốt cuộc cô đã làm gì, chọc vào tên điên này.
Thế nhưng, cô tuyệt đối sẽ không để mặc anh ta làm nhục mình. Nếu như anh ta thật sự dám cưỡng ép, vậy thì cho dù cô làm quỷ cũng sẽ không tha cho anh ta.
,
Chiến Li không có động tác gì, anh không tiến thêm bước nữa, nhưng cũng không buông Diêu Hữu Thiên ra.
Anh chỉ liếc nhìn cô, liếc nhìn vẻ căm ghét, phẫn nộ, khinh bỉ, và cả không biết xấu hổ lộ ra trong mắt cô.
Mỗi một loại cảm xúc, mỗi một ý tứ ánh mắt biểu đạt ra, đều có thể ép anh phát điên.
Anh có một kích động, không quan tâm đến điều gì hết, cứ như vậy, muốn cô.
Không thể khiến cô yêu, làm cô hận cũng tốt.
,
Anh không muốn.
Anh không muốn cô hận mình, không muốn chút nào.
Tay không có sức rũ xuống, dã thú trong lòng bị anh ra sức ngăn chặn.
Nhưng anh đè nén được dục vọng trong lòng, lại không đè nén được khát vọng trong lòng.
Anh không thể buông tay, không thể bỏ đi như vậy.
,
Cưỡng ép cô, anh không muốn.
Không cưỡng ép cô, cô lại khiến anh đau khổ.
Tiến thoái lưỡng nan.
Chiến Li cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ có ngày phát điên.
Mà anh đã sắp điên rồi.
,
Trong nháy mắt tay anh từ từ buông xuống, Diêu Hữu Thiên biết cách của mình sắp có hiệu quả rồi.
Nhưng cô sẽ không ngây thơ cho rằng, bây giờ cô đã an toàn.
Tay len lén dò tìm về phía cửa, cơ thể cô dán lên cánh cửa, cẩn thận di chuyển sang ngang.
Chiến Li rơi vào trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không chú ý đến động tác của Diêu Hữu Thiên.
Tay của Diêu Hữu Thiên đã chạm vào tay cầm cửa, nhẹ nhàng vặn, cửa đã có thể mở ra.
Nhưng tiếng động lạch cạch đó đã thức tỉnh Chiến Li.
,
"Em muốn trốn?" Trong lòng anh, dâng lên cơn phẫn nộ ngay chính anh cũng khó nói thành lời: "Sao em có thể trốn? Em không muốn ở bên cạnh anh đến vậy sao?"
Anh yêu cô như vậy.
Cho dù cô làm gì, có nhớ mình hay không, cho dù trong lòng cô có anh hay không, anh cũng vẫn yêu cô.
Nhưng cô thì sao? Lại một lòng muốn trốn chạy khỏi anh?
Anh đột nhiên vươn tay vây cô trong lòng mình, cúi đầu xuống, không hề nghĩ ngợi hôn lên môi cô.
,
Lần này, Diêu Hữu Thiên không tránh thành công, để anh hôn được.
Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không ngờ anh sẽ làm như vậy. Tránh không kịp, chỉ đành cắn chặt hàm răng, dù thế nào cũng không chịu để cho anh tiến thêm một bước.
Chiến Li lại không chịu buông tha dễ dàng như vậy.
Giữ chặt eo cô, hoàn toàn mang theo ý đồ cướp đoạt và xâm lược, muốn đánh chiếm thành trì.
Diêu Hữu Thiên cực lực phản kháng, anh lại liều mạng không chịu buông
<img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3462739.png" data-pagespeed-url-hash=2384472538 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
51 chương
78 chương
302 chương
53 chương
34 chương
162 chương