Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng

Chương 197 : anh sẽ không giận chứ

Editor: Xám Máy sưởi trong phòng phả ra từng cơn gió ấm. Giống với tình huống cả căn phòng không một lời nói, chút độ ấm này lại không khiến bọn họ cảm thấy ấm áp chút nào. Cố Thừa Diệu liếc gò má Diêu Hữu Thiên hồi lâu, cuối cùng đã có phản ứng: "Thiên Thiên, anh đi nói rõ ràng với cô ấy." Diêu Hữu Thiên rũ mắt, nhìn mũi chân mình không hề mở miệng.  Cô không lên tiếng, lòng Cố Thừa Diệu càng hoảng loạn hơn, anh không thích nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không thích chút nào: "Thiên Thiên, anh xin em. Đừng dễ dàng buông bỏ như thế. Xem như anh cầu xin em, đừng ly hôn. Có được không?" Diêu Hữu Thiên im lặng, cô cũng không muốn ly hôn, nhưng —— "Thiên Thiên ——" Cho dù như thế nào, anh cũng không muốn ly hôn, đánh chết cũng không muốn. Khi nhìn thấy sự cầu xin trong mắt anh, trái tim Diêu Hữu Thiên đã mềm xuống. Thôi, chỉ cần thái độ anh kiên định, cô cần gì phải lùi bước nhường trước? "Thiên Thiên ——" Cố Thừa Diệu thật sự lo lắng, lo lắng Diêu Hữu Thiên sẽ buông tay như vậy. Sự lo lắng trong mắt anh, khiến cô nở nụ cười. Chung sống hơn nửa năm, cuộc hôn nhân gần một năm, đối với anh mà nói cũng có ý nghĩa phải không? Trong lòng anh cũng có mình phải không? Nếu là như thế, vậy vì sao cô phải buông bỏ chứ? Chẳng phải quyết định ban đầu của cô là thế này sao? Chỉ cần Cố Thừa Diệu không buông tay, cô cũng sẽ không buông tay. Anh không chịu ly hôn, vậy cô sẽ ở bên anh. Dù sao, cô yêu anh như vậy. Có lẽ có người sẽ nói cô ích kỷ. Thế nhưng trước mặt tình yêu, ai lại có thể hành động vô tư chứ? Điều quan trọng hơn, cô chính là cô Cố danh chính ngôn thuận. "Anh Cố." Diêu Hữu Thiên nghiêng mặt, trên khuôn mặt thanh lệ xuất trần hiện ra một chút vui vẻ: "Nhưng anh đã kết hôn với em rồi, vẫn còn chưa hết một năm đâu. Anh đã nghĩ em sẽ ly hôn với anh? Để em cứ buông bỏ anh như vậy? Nhưng không dễ dàng thế đâu." Cố Thừa Diệu mở to hai mắt nhìn, gần như không dám tin mình vừa nghe được lời nói gì. "Em, em nói cái gì?" "Không nghe thấy thì thôi." Diêu Hữu Thiên bĩu môi, khuôn mặt hất cao đến mức không thể cao hơn: "Lời hay không nói hai lần." "Anh nghe thấy. Anh nghe thấy." Cố Thừa Diệu đã yên tâm, dồn sức ôm Diêu Hữu Thiên vào trong lòng mình: "Thiên Thiên, anh nói cho em biết, anh sẽ không ly hôn, em hãy tin anh, anh sẽ sống bên em cả cuộc đời này." Cười nhẹ, trái tim Diêu Hữu Thiên cũng trở nên bình yên. Anh không ly hôn, cô lại có lý do gì để không giữ vững đây? Hôn nhân là chuyện của hai người, mà trận chiến bảo vệ cuộc hôn nhân này, cô quyết định cùng đánh với anh. Chỉ là: "Anh Cố, tạm thời em không nhắc đến ly hôn hay không ly hôn nữa, có điều, người phụ nữ đó, anh muốn làm thế nào?" Cố Thừa Diệu buông tay, vẻ mặt là "Anh ——" Cho dù Diêu Hữu Thiên không ly hôn với anh, chuyện sai trái mà ba mẹ làm, anh cũng không nói ra được. Về phần Bạch Yên Nhiên sẽ như thế nào, anh cũng không biết: "Anh đi nói rõ ràng với cô ấy." Dứt lời, anh cầm tay Diêu Hữu Thiên: "Chúng ta cùng đi, có được không?" "Em không cần đâu." Diêu Hữu Thiên rút tay mình về: "Cô ta là trách nhiệm của anh, không phải của em. Muốn đi thì anh tự mình đi." Thật ra trong lòng Cố Thừa Diệu cũng biết Diêu Hữu Thiên đi không thích hợp, chỉ có thể kích động Bạch Yên Nhiên hơn. Vỗ bả vai cô, tâm trạng của anh đã trở nên nhẹ nhàng: "Vậy em chờ anh. Buổi tối anh sẽ quay về cùng ăn cơm." "Vâng." Diêu Hữu Thiên gật đầu, trong lòng tin tưởng Cố Thừa Diệu, nhất định sẽ không khiến cô thất vọng. Bởi sự tín nhiệm trong mắt cô, trong lòng Cố Thừa Diệu chấn động, tâm trạng trở nên thoải mái trước nay chưa từng có. Bốn mắt nhìn nhau với cô, hai người nhìn nhau mà cười, tất cả không cần nói gì hết.  .......................................... Cố Thừa Diệu đi đến căn nhà ở Bắc Đô. Ở đó, anh và Diêu Hữu Thiên chỉ ở chưa đến một tháng. Hai người lập tức đến thành phố Y, mà trước đó, anh và Bạch Yên Nhiên đều ở đây. Quả thật, bọn họ cũng đã từng có một khoảng thời gian hạnh phúc. Nếu như Bạch Yên Nhiêm không gặp mình, cô ấy sẽ thế nào? Có lẽ cuộc sống vẫn sẽ có chút khó khăn, nhưng có thể vô ưu vô lự sống cuộc đời của mình. Cố Thừa Diệu không thể nào không áy náy. Anh là một kẻ trốn tránh trách nhiệm.  Nhưng có một số trách nhiệm, phải gánh vác thế nào? Anh thật sự không biết.  Thế giới của anh, từ lúc Cố Học Võ mở miệng thừa nhận, đã sụp đổ một nửa rồi.  Một nửa không sụp đổ, là vì Diêu Hữu Thiên. Đứng ở cửa, hít thật sâu, nhưng vẫn không lấy chìa khóa ra để mở cửa.  Khoảng chừng một phút đồng hồ, khi anh định lấy chìa khóa ra, cửa thang máy lại mở ra một lần nữa. Hai tay Bạch Yên Nhiên xách hai cái túi to, nhìn thấy Cố Thừa Diệu đứng ở cửa, cô cười.  "Anh đã đến rồi?" Giơ túi trên tay lên, cô cười rất xán lạn: "Em mua rất nhiều đồ ăn anh thích ăn. Hôm nay em tự mình xuống bếp, làm cơm cho anh, có được không?" "..." Im lặng, Cố Thừa Diệu không nói gì, nhìn Bạch Yên Nhiên giống như một nữ chủ nhân, lấy chìa khóa ra mở cửa, vào trong, xách những nguyên liệu nấu ăn kia vào phòng bếp. Bạch Yên Nhiên đi ra khỏi phòng bếp, nhìn đồng hồ trên tường một cái: "Anh đến sớm rồi. Có thể phải chờ một chút. Nếu như anh đói, em có thể làm lót dạ cho anh trước." "Anh không đói." Cố Thừa Diệu lắc lắc đầu, trên thực tế, từ lúc bắt đầu dậy vào buổi sáng vẫn chưa ăn gì, có điều quả thực anh không cảm thấy đói. "Yên Nhiên ——" "Không đói?" Bạch Yên Nhiên gật gật đầu: "Vậy trước tiên chúng ta ngồi một lát là được." Kéo tay Cố Thừa Diệu để anh ngồi xuống ghế sofa, cô đứng đó, khuôn mặt nhỏ hiện lên chút áy náy: "Thừa Diệu, em luôn giữ chìa khóa của căn nhà này, anh sẽ không giận chứ?" "Làm sao có thể chứ." "Không là tốt rồi." Bạch Yên Nhiên ngồi xuống bên cạnh anh, hai tay cầm tay anh, vẻ mặt mang theo chút hờn tủi nhìn anh: "Anh biết không, em vừa vào mới phát hiện, quần áo của em bị người ta vứt đi cả rồi, trong tủ quần áo có thêm rất nhiều quần áo của người phụ nữ kia. Em không vui, đã vứt tất cả đi rồi, anh sẽ không giận chứ?" "Yên Nhiên ——" Diêu Hữu Thiên không phải người phụ nữ kia, cô là vợ của anh. Lời của Cố Thừa Diệu không hề ra khỏi miệng, Bạch Yên Nhiên giơ tay lên che miệng anh: "Giận cũng không được nói. Đây là nhà của chúng ta, dựa vào đâu mà phải cho người phụ nữ kia vào? Em rất ghét nơi này có mùi của cô ta." Dán mặt lên ngực Cố Thừa Diệu, Bạch Yên Nhiên ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ: "Thừa Diệu, anh biết không? Hiện giờ em cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy." "Khoảng thời gian đó, mỗi ngày em đều cho rằng bản thân mình chết chắc rồi, em rất sợ không nhìn thấy anh được nữa. Anh nhất định không tin, nếu như lúc đó em cứ chết như vậy, em sẽ không cam lòng đến mức nào." Vào khoảnh khắc cô bị người ta đưa đến phòng đấu giá, cô thật sự rất hận. Cho rằng đời này của mình đã hết rồi. Trời có thể thấy tội nghiệp, còn may, cuối cùng ông trời vẫn tội nghiệp cô. "Thừa Diệu, thật ra hôm qua sau khi anh đi, em đã suy nghĩ nghiêm túc rồi. Sau này, em sẽ không tranh cãi với anh nữa, cũng sẽ không làm phiền anh nữa. Em sẽ ngoan ngoãn, chờ anh ở đây giống như một cô vợ nhỏ." "Anh thích thì đến thăm một lát, không thích em cũng sẽ không đi quấy rầy anh." "Em chỉ muốn vậy thôi, có được không?" Ngẩng đầu lên, cô nhìn Cố Thừa Diệu với vẻ mặt đầy mong chờ. "..." Môi Cố Thừa Diệu mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng Bạch Yên Nhiên lại áp môi lên. Anh quay đầu đi theo bản năng, sau đó đẩy người cô ra rồi đứng đậy. Nụ hôn của Bạch Yên Nhiên rơi vào khoảng không, cô ngồi ở trên ghế sofa, nhìn anh với vẻ mặt chịu tổn thương: "Thừa Diệu ——" "Yên Nhiên. Thật sự xin lỗi." Anh không thể, cũng không được phép. Bạch Yên Nhiên đứng bật dậy, liều mạng cắn môi, giống như không nghe thấy lời của anh vậy: "Yêu cầu của em đã thấp như vậy rồi, Thừa Diệu, anh còn muốn em thế nào nữa đây?" "Anh không thể." Cố Thừa Diệu nhìn cô, ánh mắt hoàn toàn trấn tĩnh: "Anh không thể. Yên Nhiên. Anh đã kết hôn rồi." "Phải, anh đã kết hôn rồi, trước đây anh nói muốn cưới em, kết quả lại cưới người phụ nữ khác. Sau đó thì sao? Khi anh cùng người phụ nữ đó song túc song phi*, khi anh và cô ta ân ái, em ở đâu? Em đang làm gì?" *song túc song phi: chắp cánh cùng bay, ý chỉ đôi nam nữ yêu nhau thắm thiết không thể tách rời.  "Nếu không phải còn yêu anh, nếu không phải niềm tin yêu anh chống đỡ em đi đến bây giờ, anh cho rằng, em có thể sống đến hiện giờ để gặp anh sao?" "Cố Thừa Diệu, thậm chí ngay cả yêu cầu nhỏ như vậy của em anh cũng cự tuyệt, anh không cảm thấy, anh quá tàn nhẫn, quá vô tình rồi sao?" Tròng mắt sâu thẳm của Cố Thừa Diệu đã nhuốn một chút bất đắc dĩ, mày kiếm hơi nhíu lại, khi nhìn thấy hai mắt ngập nước của cô lại giãn ra: "Yên Nhiên, nếu như anh đồng ý, mới là tàn nhẫn." "Tình cảm, phải là một với một. Anh không thể ở bên em sau khi mình có hôn nhân được, điều đó không công bằng với em." Với Diêu Hữu Thiên, cũng không công bằng. "Vậy anh hãy ly hôn với cô ta đi. Rõ ràng anh không yêu cô ta, không phải sao?" Yêu? Anh yêu Diêu Hữu Thiên sao? Cố Thừa Diệu không có đáp án. Anh từng nói như chém đinh chặt sắt, anh vĩnh viễn sẽ không yêu Diêu Hữu Thiên. Nhưng trên thực tế, hơn nửa năm nay sống chung, trong sự cọ xát giữa hai bọn họ. Trong lòng anh, đã có vị trí của Diêu Hữu Thiên. Có lẽ vẫn chưa đến mức yêu, nhưng anh thích cô, thích ở bên cạnh cô. Anh không muốn ly hôn, nếu như cả đời này, anh nhất định cần một người phụ nữ bên nhau đến già. Vậy người phụ nữ đó, nhất định là Diêu Hữu Thiên. "Yên Nhiên, anh không thể." Cố Thừa Diệu lắc đầu, thái độ kiên quyết chưa từng có: "Anh không thể ly hôn với cô ấy. Bởi vì anh ——" "Thừa Diệu." Bạch Yên Nhiên ngắt lời anh. Không muốn nghe thấy tin anh yêu người phụ nữ khác từ miệng anh: "Đừng tàn nhẫn với em như vậy. Như thế không công bằng với em chút nào. Rõ ràng anh đã nói yêu em, giờ anh đã thay lòng rồi." "... Thật xin lỗi." Ngoài ba chữ này, Cố Thừa Diệu thật sự không biết mình nên nói gì. "Thật xin lỗi?" Người Bạch Yên Nhiên mềm đi: "Ngoài thật xin lỗi ra, anh không có câu nào khác để nói với em sao?" Cả căn phòng im lặng. Lời Cố Thừa Diệu có thể nói với Bạch Yên Nhiên, quả thật chỉ có ba chữ đó. Nhìn vẻ mặt cô giống như bị đả kích, lòng Cố Thừa Diệu khó nhịn, nhưng, anh không thể ở bên cạnh Bạch Yên Nhiên.  "Yên Nhiên, trong lòng anh biết rất rõ, cho dù là anh, hay ba mẹ anh, đều đã nợ em rồi. Anh không biết phải bù đắp cho em như thế nào. Nếu như có thể, em đánh anh, hoặc là mắng anh, thậm chí cần tính mạng anh, anh cũng sẽ không nhíu mày một cái." "Nhưng, anh không thể ở bên em được."