Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng
Chương 162 : chỉ anh có quyền bắt nạt
“Người phụ nữ của tôi mà cô cũng dám bắt nạt? Chán sống rồi à?”
Cố Thừa Diệu vừa nói vừa đưa cánh tay rộng lớn vòng lên eo Diêu Hữu thiên, tư thế bảo vệ vô cùng rõ ràng.
Diêu Hữu Thiên từ lúc Cố Thừa Diệu xuất hiện đã mất hết đất diễn. Chỉ có thể nhìn anh độc miệng và hắt rượu lên người Hà Nhược Băng.
Sự thê thảm của Hà Nhược Băng khiến vết rượu trên ngực của cô trong phút chốc nhạt đi rất nhiều.
Thậm chí người phụ nữ trước mắt này cô không biết là ai nhưng lúc này Diêu Hữu Thiên cũng thấy thương xót.
Được rồi, Cố Thừa Diệu đã refresh nhận thức của cô lần nữa. Cặp mắt long lanh liếc Cố Thừa Diệu một cái.
Ánh mắt sắc lạnh của anh lúc này không hề khách khí mà lướt qua Hà Nhược Băng, thái độ vênh váo càn rỡ.
Anh thậm chí còn không biết thân phận của người phụ nữ này, lỡ như là người không thể đắc tội thì sao?
Nhưng trong lòng cô lại âm thầm vui sướng lại là thế nào?
Mặc dù khoảng thời gian này bọn họ ai làm việc nấy, chỉ gặp nhau vào buổi sáng và buổi tối.
Nhưng Cố Thừa Diệu mỗi tối đều không quên dây dưa với cô một lúc mới đi ngủ.
Quan hệ giữa họ so với thời điểm lúc mới đến thành phố Y không biết là đã tốt hơn bao nhiêu.
Cô cũng phân vân, cũng nghi ngờ. Cô đang nghĩ xem Cố Thừa Diệu là yêu cô nhiều hơn hay là có dục vọng với cô nhiều hơn?
Hiện giờ cô không muốn giằng co với những vấn đề đó nữa, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy niềm vui và ngọt ngào.
Đặc biệt là khi nghe được câu nói: “ Người phụ nữ của tôi mà cô cũng dám bắt nạt” cô cảm thấy tron g lòng như nở rộ, khắp nơi sáng rực rỡ.
Cố Thừa Diệu ơi Cố Thừa Diệu, anh cứ như vậy, thật sự sẽ khiến em ngày càng yêu anh mất.
Hà Nhược Băng hoàn toàn không ngờ được bản thân sẽ gặp phải chuyện như vậy.
Càng không thể ngờ Cố Thừa Diệu lại ra chiêu bài không theo quy luật ấy.
Dù gì đi nữa cô cũng là một người nổi tiếng, lại còn là một mỹ nữ, ngoài Triệu Bách Xuyên thì Cố Thừa Diệu là người thứ hai không hề nể mặt cô.
Trợn trừng mắt nhìn Cố Thừa Diệu, nỗi tức giận trong lòng lên đến đỉnh điểm, đặc biệt là khi nhìn thấy Diêu Hữu Thiên tràn đầy hạnh phúc dựa vào Cố Thừa Diệu, mắt cô gần như bốc lửa.
“ Người phụ nữ của anh đã cắm sừng anh, anh có biết không?”
“ Cô ta dụ dỗ bạn trai của người khác, rõ ràng bản thân đã kết hôn mà vẫn còn liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác.”
“ Loại phụ nữ đê tiện như vậy mà anh còn quý trọng như báu vật? Anh không sợ bản thân biến thành người chỉ biết nhịn nhục sao?”
Diêu Hữu thiên hơi nheo mày, sức chiến đấu của người phụ nữ này quả là không tầm thường.
Chỉ có điều, cô dụ dỗ bạn trai của người khác lúc nào nhỉ?
Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nói của Chiến Li: Vì đọc được những tin tức đó làm cho tôi và bạn gái chia tay nhau.
Haizz, người bạn gái mà Chiến Li nói lẽ nào là người phụ nữ thần kinh này?
Nếu thật sự là như vậy thì mắt nhìn người của cái tên Chiến Li kia, chậc chậc, không giống người bình thường.
Môi mấp máy định lên tiếng, nhưng Cố Thừa Diệu đã nói trước.
“ Xem ra lúc nãy hắt rượu vẫn còn ít quá, còn chưa khiến cô tỉnh lại.” Cố Thừa Diệu khinh bỉ nhìn vào Hà Nhược Băng, trong mắt hiện rõ sự lạnh lẽo.
Ánh mắc sắc nhọn như chim ưng bên trong còn toát ra sự lạnh lẽo băng giá, cộng thêm ý uy hiếp nồng đậm.
Hà Nhược Băng mặc dù không biết quan sát nhưng cũng nhìn thấy rõ.
Nghĩ đến sự thê thảm của mình, quả thực không thể tham gia bữa tiệc nữa rồi.
Trợn mắt nhìn hai người trước mặt, cô dẫm chân quay người rời đi, nhưng cho dù phải rời đi vẫn không quên gây rối mối quan hệ của hai người.
“ Hứ, anh cứ giữ một người phụ nữ đê tiện như vậy làm báu vật đi, chúc anh sớm biến thành kẻ chỉ biết nhịn nhục.”
Thấy Cố Thừa Diệu siết chặt nắm đấm, cô thầm than trong lòng “ có án mạng rồi”, sau đó nhanh chóng chạy trốn trên đôi giày cao gót hơn mười phân.
Diêu Hữu Thiên không còn gì để nói, nhăn mặt, nhìn thẳng vào cặp mắt u ám của Cố Thừa Diệu.
Tim của cô bỗng đập chậm mất một nhịp. Anh sẽ không tức giận chứ?
Người phụ nữ kia nói nhăng nói cuội, là đàn ông thì khi nghe được cũng sẽ tức giận phải không?
“ Thật ra em không hề quen cô ta. Em---- “
Diêu Hữu Thiên cũng không biết phải giải thích như thế nào, điệu nhảy ở Bắc Đô cách đây vài tháng thực sự chỉ là muốn chọc giận Cố Thừa Diệu. Nhưng lúc ấy anh cũng thực sự bị cô chọc giận.
“ Người phụ nữ ngốc nghếch như em có thể có não một chút được không?” Giọng nói của Cố Thừa Diệu lên cao còn đi kèm ý giận: “ Em thấy cô ta lấy rượu đổ lên người em mà cũng không biết đường tránh đi sao?”
“ ………..” Tình hình này là thế nào?
Cố Thừa Diệu nhìn chằm chằm vào vết rượu trước ngực cô, chỉ cảm thấy vô cùng nhức mắt: “ Em lại cứ đứng yên một chỗ cho cô ta hắt? Có bị làm sao không vậy?”
Trái tim bị treo ngược của Diêu Hữu thiên đột nhiên thả xuống, phản kích lại sự trách móc của Cố Thừa Diệu, giận hờn chu môi.
“ Sao mà em biết được cô ta sẽ hắt rượu lên người em chứ? Em hoàn toàn không thể ngờ tới mà?”
Thấy Cố Thừa Diệu dường như vẫn còn rất tức giận, cô đưa tay lắc lắc cánh tay anh: “ Được rồi mà, đừng giận nữa. Em khó chịu muốn chết đây, quần áo bị ướt rồi, em tham gia bữa tiệc kiểu gì bây giờ?”
Nếu chỉ ướt một chút thôi thì cô còn có thể tìm chiếc trâm cài áo che đi, nhưng ướt nguyên một mảng như thế này.
Cố Thừa Diệu nhìn cô kéo cánh tay mình, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại. Gương mặt thanh tú hơi đổ mồ hôi lại có nét dễ thương bất ngờ.
Làm mặt lạnh, đẩy tay Diêu Hữu Thiên ra: “ Em đến phòng nghỉ đợi một lúc, anh gọi điện cho người mang quần áo tới.”
Vừa nói anh vừa lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Mã.
“ Trong vòng mười phút mang một bộ lễ phục màu bạc size S đến khách sạn **.”
Nói xong cũng không cho Tiểu Mã thời gian trả lời lập tức cúp máy, bỏ mặc Tiểu Mã ở đầu bên kia giậm chân tức tối.
Diêu Hữu Thiên nhìn anh gọi điện thoại chỉ cảm thấy hôm nay Cố Thừa Diệu đẹp trai quá đi mất.
Nhưng: “ Không nhất định phải là màu bạc, màu khác cũng được.”
Cố Thừa Diệu không nói gì, chỉ bình thản liếc cô một cái.
Thật ra vừa rồi cô đã nhận ra, hôm nay anh mặc một bộ vest màu xám bạc. Mà lễ phục của cô cũng màu bạc.
“ Anh để Tiểu mã mang bộ lễ phục màu bạc đến lẽ nào muốn mặc đồ cặp với em sao?” Diêu Hữu Thiên vẫn còn tâm trạng đùa giỡn, Cố Thừa Diệu lập tức gõ lên trán cô một cái.
“ Đau quá.” Diêu Hữu Thiên day day trán, giận hờn lườm Cố Thừa Diệu một cái.
Giọng nói của anh rất ngang ngược: “ Ai muốn mặc đồ cặp với em?”
Hả, sắc mặt của Diêu Hữu Thiên sụ xuống, lẽ nào không phải sao?
“ Em rõ ràng là vợ anh.” Đồ cặp cái gì, rõ ràng là vợ chồng mà.
Dãy hành lang im ắng lạ thường, Diêu Hữu Thiên nghe rõ tiếng tim mình đập. Cô đột nhiên bật cười.
“ Đúng, em là vợ anh.”
Thời khắc này bầu không khí vô cùng tốt, cô thực sự không muốn phá vỡ nó, nhưng những lời mà người phụ nữ kia đã nói, cô vẫn muốn biết phản ứng của Cố Thừa Diệu.
“ Lời người phụ nữ kia nói, anh không giận sao?”
Cố Thừa Diệu nheo nheo mắt, trong đó phát lên tia không vui: “ Ý của em là, em hy vọng anh đi tin lời của con ruồi nhặng ấy à?”
Diêu Hữu Thiên lắc đầu lia lịa, cô không hề có ý đó.
Vừa nhắc đến người phụ nữ kia Cố Thừa Diệu lập tức bất mãn: “ Lần sau gặp phải đám sinh vật không thuộc loài người thì phải tránh xa một chút, nghe rõ chưa?”
“ Nghe rõ rồi.” Lúc này Diêu Hữu Thiên coi như bái phục miệng lưỡi độc địa của Cố Thừa Diệu, anh thật là ….
Anh không biết được rằng những lời anh vừa mắng người đường như không hề bị trùng nhau, khiến người ta giận đến tím mặt?
Quả thực về phương diện này cô không có được bản lĩnh ấy.
“ Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên lẽ ra nên đến phòng nghỉ đợi Tiểu Mã mang đồ đến, nhưng cô không muốn kết thúc bầu không khí tốt đẹp này: “ Cảm ơn anh.”
Thật ra cô muốn nói câu “ em thích anh”.
Nhưng câu nói ấy, cô không thốt ra được, chỉ có thể đổi thành câu khác.
Phản ứng của Cố Thừa Diệu chính là lườm cô một cái, cuối cùng đưa tay nhéo mặt cô: “ Diêu Hữu Thiên, em nhất định phải nhớ rõ một chuyện.”
“ Hửm?” Chuyện gì?
“ Em là vợ anh, chỉ anh mới có thể bắt nạt em, ok?”
“ Uhm.” Diêu Hữu Thiên gật đầu, hơi buồn cười, nhưng cũng muốn khóc.
Rõ ràng từ trước tới nay cô không phải một người đa sầu đa cảm, hôm nay lại bị Cố Thừa Diệu làm cho tâm trạng thất thường.
Cố Thừa Diệu nhìn dáng vẻ của cô, trong lòng nổi lên sự dịu dàng.
Hai người đều thấy hình bóng đối phương trong mắt nhau.
Cách nơi hai người đứng vài mét, Chiến Li đã thấy hết toàn bộ sự việc.
Ngay từ lúc người phụ nữ kia khiêu khích Diêu Hữu Thiên anh đã định bước ra, nhưng không ngờ Cố Thừa Diệu lại nhanh hơn một bước.
Trong lòng chua xót từng cơn.
Có phải chậm một bước thì chậm cả đời không?
Thậm chí đến giờ anh vẫn còn nhớ được sự vui mừng khi gặp lại cô trong quán bar ở Bắc Đô. Biết rõ cô không còn nhận ra mình nữa nhưng vẫn muốn tự cho mình một cơ hội.
Nhưng cô lại đưa bàn tay đeo nhẫn cưới kim cương lấp lánh trước mặt anh tuyên bố cô đã là hoa có chủ.
Nỗi chua xót chất đầy khiến tim đau nhói. Nếu năm đó anh bất chấp tất cả thì có phải kết quả sẽ khác hay không?
Đối với những việc này, Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không hề hay biết.
Ngay lúc này Tiểu Mã chạy đến, may là anh ở gần khách sạn, nếu không chỉ cho anh có mười phút đồng hồ khác gì giết chết anh cho xong.
Nhìn ra được Tiểu Mã thường tham gia những bữa tiệc như thế này, bộ lễ phục anh chọn rất vừa vặn.
Khác với kiểu váy dây vừa rồi, bộ này là chiếc váy lệch vai, màu bạc sáng, thiết kế bó sát.
Diêu Hữu Thiên vào nghỉ thay đồ, dặm lại lớp trang điểm rồi mới quay về đại sảnh.
Cố Thừa Diệu đứng cùng với Diêu Hữu Quốc, hai người lại hợp cạ đến bất ngờ. Diêu Hữu Thiên mỉm cười, bước về hướng Cố Thừa Diệu.
Diêu Đại Phát đón tiếp bạn trên thương trường của mình, nghe người ta khen con gái ông giỏi giang, cười không khép được miệng.
Tâm trạng nhiều năm trước bị người ta gọi là “ vua phế liệu” với hiện nay không thể so sánh.
Đặc biệt là hiện nay con gái mình còn nghĩ ra được mời Triệu Bách Xuyên làm người đại diện, càng khiến công hài lòng.
Giữ chặt lấy Triệu Bách Xuyên chụp cùng vài tấm hình, mới chịu thôi.
Chụp hình xong, Diêu Đại Phát cùng nói chuyện với Triệu Bách Xuyên, diễn viên điện ảnh hạng A đấy.
Người như vậy ngày thường không gặp được đâu.
Không thể trách Diêu Đại Phát hơi quê mùa, thực ra việc nhìn thấy trên tivi và gặp mặt trực tiếp ở bên ngoài, tâm trạng đó rất vi diệu.
Mà thái độ của Triệu Bách Xuyên lại ôn nhu vô cùng. Suốt buổi tiệc vẫn luôn phối hợp với những yêu cầu của Diêu Đại Phát đưa ra.
Điều này càng khiến ông vui thêm.
Cho đến khi….
“ Bác Diêu, chúc mừng bác.”
Ngay lúc này một giọng nói vang lên, Diêu Đại Phát quay người, lúc ông nhìn ra là Chiến Li, nét cười trên gương mặt cứnglại, cả người biến thành một biểu cảm vô cùng kỳ dị.
“ E hèm. Cậu…..”
…………………………………………
Hết chương 139.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
51 chương
78 chương
302 chương
53 chương
34 chương
162 chương