Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng

Chương 130 : anh là một kẻ điên

Không khí trong xe vô cùng kỳ quái. Anh im lặng không lên tiếng, Diêu Hữu Thiên cũng không phải nói chuyện gì với anh. Cứ thế cho tới khi anh bình thản nói một câu. “ Cô nghĩ tôi giống cô à?” Giữa buổi trưa, ánh mặt trời của ngày hè tháng tám nóng kinh người. Diều hòa trong xe lại lạnh đến mức khiến Diêu Hữu Thiên nổi da gà. Cô cho rằng anh giống cô? Ý của anh là gì? “ Ý của anh là gì?” “ Chả có ý gì cả.” Cố Thừa Diệu vẫn cứ tập trung lái xe, mắt không liếc lấy một cái: “ Tôi muốn nói cho cô biết, lần sau tránh xa cái tên Triệu Bách Xuyên kia ra.” “……………” Sao lại lôi Triệu Bách Xuyên vào rồi? “ Nếu cô thật sự không chịu được nỗi cô đơn có thể đi tìm người đàn ông khác. Nhân vật của công chúng như Triệu Bách Xuyên nếu cô ở bên cạnh anh ta, cô đấy là sợ người ta không biết mình ‘ vượt rào’ à? Hay là sợ người ta không biết cô rất có năng lực, ngay cả ngôi sao điện ảnh hạng A cũng cưa đổ?” “……………” Ai không chịu được nỗi cô đơn? Diêu Hữu Thiên bị lời nói của anh chọc giận. Có Thừa Diệu không buông tha cho cô, còn bồi thêm một câu: “ Đương nhiên cô nhất quyết phải ở  bên cạnh Triệu Bách Xuyên khiến tôi mất mặt. Vậy thì tôi cũng không ngại làm vài chuyện để tập đoàn Chính Phát và cô không cách nào xử lý.” Cho dù tập đoàn Chính Phát hiện nay đã bắt đầu có chút quy mô nhưng nói thẳng ra cũng chỏ là ăn may mà thôi. Nếu anh thật sự muốn đối phó với cô, thì vô cùng đơn giản. Tốt nhất là cô đừng khiêu khích giới giạn của anh. Diêu Hữu Thiên nghiến chặt rặng, nghiến tới mức đau cả răng cuối cùng tức quá hóa giận. “ Cố Thừa Diệu, anh không ngại để tôi đi tìm người đàn ông khác? Anh cũng rộng lượng quá nhỉ?” “ Dễ mà.” Cố Thừa Diệu gật đầu, dù sao anh cũng không yêu cô, nếu cô thật sự muốn chơi, anh cũng không ngăn cản: “ Nếu cô thật sự muốn chơi, lần sau tôi không ngại giới thiệu cho cô vài người có thể chơi mà lại không phiền phức. So với việc cô huênh hoang như thế này, thì tôi yên tâm hơn nhiều.” Anh cũng rộng lượng quá nhỉ, để vợ mình vui thú cùng người đàn ông khác. “ Được đấy.” Diêu Hữu Thiên cười khinh bỉ: “ Tôi sẽ đợi anh giới thiệu cho tôi vài người nhé.” “ Được.” Cố Thừa Diệu thật sự cảm thấy cách này có lý, gật đầu mạnh mẽ: “ Lần sau tôi giúp cô tìm một người.” Diêu Hữu Thiên không còn nói nổi câu nào. Cái tên Cố Thừa Diệu chính là một kẻ điên. Nếu mình mà nghiêm túc thì mình sẽ thua mất. ………………………………………………………………………… Thành phố Y. Biệt thự Lâm Phong. Triệu Bách Xuyên nhìn tờ báo trải trên mặt bàn trà, trong ánh mắt tuấn mỹ hiện lên vài tia sắc lạnh. Anh vô ý quá, không hề phát hiện có người chụp lén? Chuông cửa vang lên. Anh mở cửa, người đứng bên ngoài lại là Hà Nhược Băng. Triệu Bách Xuyên nhăn mày, hai tay khoanh trước ngực, không hề có ý để Hà Nhược Băng vào nhà. “ Không mời em vào nhà ngồi một lúc sao?” Hà Nhược Băng không  thể diễn tả được tâm trạng của mình khi nhìn thấy những tấm hình của ngày hôm qua. Cái tên Triệu Bách Xuyên này cô tìm đủ mọi cách để tiếp cận anh ta, cũng cố gắng thiết lập sự tồn tại trước mặt anh. Nhưng anh thì sao? Lúc nào cũng làm mặt lạnh với cô đẩy cô ra xa hàng ngàn dặm. Còn người phụ nữ ngày hôm qua, có điểm nào hơn cô chứ? Nhưng  lại có thể khiến Triệu Bách Xuyên nở nụ cười dịu dàng với cô ta, còn che chở then thiết đến vậy. Triệu Bách Xuyên đáng chết, người phụ nữ kia cũng đáng chết. Trong lòng phẫn hận tột cùng nhưng trên mặt lại cười tươi như hoa: “ Còn giận em sao? Sau khi em đến thành phố Y, phải tốn một ít thời gian để ổn định vì vậy mới đến tìm anh hơi muộn, anh đừng giận nữa nhé?” Triệu Bách Xuyên dùng ánh mắt như thấy quái vật mà nhìn cô ta. Không nói một câu nào định đóng cửa lại. Hà Nhược Banh nhanh nhẹn lách người vào, đóng cửa, đặt một cánh tay lên vai anh: “ Lạnh lung với em vậy? Tuyệt tình quá thế?” “ Chúng ta có tình à? Ở đâu ra có tình để tuyệt đây. Hà Nhượng Băng tựa cả nửa thân trên lên người Triệu Bách Xuyên: “ Đừng như thế mà, nói gì đi nữa chúng ta  cũng từng vui vẻ một đêm. Sao anh phải lạnh lùng như thế?” “ Cô tự đi ra hay là tôi ném cô ra.” Trên mặt Triệu Bách Xuyên ánh lên vài tia lạnh lẽo, đưa tay kéo tay của Hà Nhược Băng ra, động tác không đến mức thô lỗ nhưng cũng thấy rõ sự mất kiên nhẫn. “ Thật là một người đàn ông vô tình.” Hà Nhược Băng nghiêng đầu.” Haizzz, nhưng em chính là yêu cái tuyệt tình của anh.” Lúc nói chuyện, cô không quên đưa tay lên mặt anh, đồng thời dán chặt bộ ngực cúp 36D vào người anh. Cái cổ áo chữ V rộng của cô theo động tác này càng tuột xuống trễ hơn. Cảnh xuân bên trong dường như hoàn toàn lộ ra. Triệu Bách Xuyên không thèm nhìn hay tay kéo  bàn tay của cô ra, dùng sức đẩy, Hà Nhược Băng bị ném ra ngoài: “ Đi ra, đừng để tôi phải nói lần thứ hai.” Hà Nhược Băng  ngay lúc sắp ngã xuống đất, thì đỡ được cơ thể mình. Ngẩng đầu, ý lấy lòng trên mặt đã bay đi mất: “ Anh đối xử với em như vậy, không sợ em phát tán những tấm hình kia sao?” Gương mặt không cảm xúc của Triệu Bách Xuyên nhìn thẳng vào cô: “ Nữ chính của đạo diễn Trương đã thuộc về cô. Nếu cô muốn ông ta đổi người thì cô có thể phát tán hình đấy.” Hà Nhược Băng siết chặt nắm đấm, thái độ không hề khách khí của anh bị cho là do hôm qua ăn cơm với người phụ nữ kia. “ Triệu Bách Xuyên, anh vừa bị tung scandal. Anh thật sự không sợ sẽ có một scandal tiếp theo khiến danh tiếng của anh bị xấu đi à?” Sắc mặt của Triệu Bách Xuyên lập tức đen lại, giơ tay nắm lấy cổ của Triệu Bách Xuyên, thấp giọng nhưng kèm theo sự lãnh lẽo ghê người: “ Là cô cho người theo dõi tôi?” Hà Nhược Băng trong lòng nảy lên sự kinh hãi, nhưng chỉ một lúc đã trở thành vẻ khóc lóc tội nghiệp. “ Em, em không biết anh đang nói gì? Em cho người theo dõi anh bao giờ?” Diễn xuất của Hà Nhược Băng kỳ thực không tệ, nếu không sao có thể dấn thân vào giới show biz? Triệu Bách Xuyên nhìn chằm chằm vào Hà Nhược Băng, muốn tìm ra kẽ hở trong biểu cảm của cô, cô chớp mắt, hai hàng nước mắt chảy xuống. “ Em biết anh rất giận việc em chụp hình anh, nhưng chỉ vì em yêu anh mà thôi. Muốn tự cho mình một cơ hội. Anh……….” Những lời tiếp theo không cần nói nữa, chỉ cần cúi thấp xuống ra vẻ đáng thương tội nghiệp nhìn Triệu Bách Xuyên là được rồi. Bàn tay nắm cổ cô của Triệu Bách Xuyên thu về. Nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh lung: “ Tránh xa tôi ra.” “ Bách Xuyên, em thật sự chỉ là thích anh mà thôi. Tại sao anh chịu tin em chứ?” Hà Nhược Băng diễn rất nhập vai, Triệu Bách Xuyên cũng không hề tin, đóng cửa lần nữa tiễn khách: “ Hà Nhược Băng, đừng để tôi biết được cô giở trò sau lưng tôi. Nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu.” “ Anh nói người ta như thế, người ta sẽ đau lòng đấy.” Mắt Hà Nhược Băng đỏ au: “ Còn cái scandal ấy. Nếu anh đồng ý em có thể giúp anh…..” “ Không cần.” Để cô ta giúp? Chỉ e càng giúp lại càng loạn thêm. Triệu Bách Xuyên căn bản không muốn nhiều lời với người phụ nữ trước mặt: “ Nếu cô thật sự muốn giúp tôi thì tránh xa tôi ra. Tôi rất ghét trông thấy cô.” Giọng nói lạnh lẽo không chút khách khí còn kèm rõ sự ghê tởm. Hà Nhược Băng giận tím ruột tím gan, nhưng trên mặt lại hoàn toàn không nhìn ra được. “ Được rồi, anh không muốn nhìn thấy em vậy em về trước đây. Ngày kia là lễ khởi quay của bộ phim, nhớ đến sớm một chút.” Quay người rời đi, sự nham hiểm trên mặt không che đậy được nữa. Triệu Bách Xuyên, một ngày nào đó, tôi sẽ khiến anh quỳ xuống van xin tôi, anh đợi đấy. Còn người đàn bà không biết xấu hổ kia, dám giành đàn ông với cô. Cô cũng sẽ không bỏ qua đâu. Triệu Bách Xuyên không quan tâm đến sắc mặt của Hà Nhược Băng. Những tấm hình ngày hôm qua,  chắc chắn 80% là do cô ta làm. Ánh mắt càng sâu, lấy điện thoại bấm một dãy số. “ Giúp tôi một việc.” ………………………………… …………………………………. Diêu Hữu Thiên tan sở, dì Dương đã làm xong cơm nhìn thấy Diêu Hữu Thiên  trên mặt nở nụ cười dịu dàng. “ Cô Diêu về rồi đấy à? Cơm nấu xong rồi, chỉ cần múc canh là ăn được.” “ Dạ, cảm ơn dì.” Diêu Hữu Thiên cười: “ Dì vất vả rồi.” “ Không vất vả.” Dì Dương múc canh bưng lên, hai tay lau lên tạp dề nhìn vào Diêu Hữu Thiên tỏ vẻ thắc mắc: “Cô Diêu, dì có chuyện muốn bàn với cô một chút.” “ Chuyện gì ạ?” “ Hai ngày nữa là Trung Thu. Con trai dì làm việc ở thành phố S, dì muốn đến chơi lễ với nó. Vì vậy dì xin nghỉ một tuần….” Có nghĩa là, nguyên một tuần dì không đến đây nấu cơm dọn dẹp được. “ Chỉ một tuần thôi ạ? Vậy không sao đâu, dì đến chỗ con chơi lễ đi.” “ Tốt quá, cảm ơn cô Diêu.” Dì Dương cười cười: “ Vậy hôm nay dì về trước, cô ăn cơm xong xong thì bỏ bát vào bồn, sáng mai dì đến rửa.” Chào Diêu Hữu Thiên xong dì Dương cởi tạp dề đi về. Ở cửa gặp được Cố Thừa Diệu, đem chuyện xin nghỉ nói với anh lần nữa. Cố Thừa Diệu phóng khoáng đồng ý. Cũng nhờ vậy  Cố Thừa Diệu mới  nhớ ra còn hai ngày nữa là đến lễ Trung Thu mà anh cũng đã đồng ý với Uông Tú Nga sẽ về Bắc Đô chơi lễ. ……………… Không khí trên bàn ăn yên tĩnh dị thường. Diêu Hữu Thiên tập trung  ăn cơm, Cố Thừa Diệu cũng âm thầm động đũa. Từ sau ngày hôm ấy, bọn họ cũng coi như là bình yên vô sự. Tiến độ công trình nhanh hơn dự kiến. Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu lại có công việc của riêng mình phải làm. Thời gian chạm mặt chỉ có vào thời điểm ăn sáng và ăn tối. Cố Thừa Diệu giải quyết hết phân nửa đồ ăn, bỏ bát xuống nhìn Diêu Hữu Thiên: “ Sáng mai thu xếp hành lý, chuẩn bị về Bắc Đô.” Diêu Hữu Thiên khựng lại, đây là câu đầu tiên mà anh nói với cô suốt nửa tháng nay. “ Về Bắc Đô có việc à?” “ Nghỉ lễ với bà nội.” Cố Thừa Diệu rất thân với Uông Tú Nga. Những năm vừa rồi nếu không có chuyện gì đặc biệt, đều cố gắng sắp xếp thời gian ở cùng Uông Tú Nga. Lần này đến thành phố Y, đã mấy tháng rồi anh không gặp Uông Tú Nga. Diêu Hữu Thiên im lặng, cô định nghỉ lễ với ba mẹ. “ Có chuyện gì ạ?” Cố Thừa Diệu đợi mkhông thấy câu trả lời của Diêu Hữu Thiên, nhướng mày lên. “ Không có.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu, Diêu Hữu Quốc và Diêu Hữu Gia đều ở Bắc Đô, coi như là đi thăm anh trai vậy. Cố Thừa Diệu nhận được câu trả lời chính xác, cũng không nói gì nữa. Nhưng vừa đi được vài bước chợt dừng lại. Xoay người đối diện với Diêu Hữu Thiên, ánh mắt lóe lên: “ Hy vọng lần này cô sẽ không giống như lần trước.” Lần trước? Lần trước là lần nào? Diêu Hữu Thiên đầu đầy dấu hỏi nhìn anh.