Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng
Chương 122 : anh, cô không yêu nổi
“ Anh bỏ tôi xuống.”
“ Cô tự đi được à?” Anh đã thấy cổ chân của Diêu Hữu Thiên sưng lên rồi.
“ Tôi…” Cô không tự đi được nhưng cũng không muốn để anh ôm: “ Tôi không cần anh phải ôm tôi, anh để tôi xuống đi.”
Cố Thừa Diệu hôm nay rõ ràng rất bất thường.
Anh không những không trách cứ cô liếc mắt đưa tình như mọi lần mà còn có thái độ quan tâm ôm cô.
Hành động của anh không chỉ làm cô không thấy cảm động, ngượng lại khiến cô lạnh hết xương sống.
Họ không phải là mối quan hệ đó, hành động này của Cố Thừa Diệu chỉ làm cho Diêu Hữu Thiên nghĩ về anh theo hướng vô cùng xấu xa.
Bây giowf đang ở bên ngoài mà cô còn bị thương.
Vậy thì có phải là anh ta đợi về đến nhà, đợi chân cô hết đau mới bắt đầu tính sổ luôn môt lần hay không?
Cô không muốn đoán thử suy ngũy của người khác theo chiều hướng tiêu cực, nhưng riêng Cố Thừa Diệu cô sớm đã thất vọng đến tột đỉnh.
Từ lúc anh luôn miệng gọi tên người phụ nữ khác, nhưng vẫn không thèm quan tâm đến ý nghĩ của cô mà cưỡng bức cô.
Thì cô đã hoàn toàn không còn một tia hy vọng nào về người đàn ông này có thể đối xử với mình một cách bình thường.
Quan trọng hơn nữa là cô không muốn nợ Cố Thừa Diệu.
Cô rất cố chấp, cộng thêm những việc xảy ra vào tuần trước, hai người còn có thể sống trong hòa bình sao.
Ánh mắt của Cố Thừa Diệu nhìn vào Diêu Hữu Thiên, cô cũng không sợ mà nhìn lại anh.
Anh bế cô, cô vì sợ ngã xuống sẽ làm cho chân đau hơn, chỉ có thể ôm chặt cổ anh.
Tư thế của hai người rất thân mật, cho dù là vậy đi chăng nữa, thái độ vẫn cứ xa cách.
Liếc qua gương mặt cô một lúc, Cố Thừa Diệu buông tay, đặt cô xuống, không đụng đến chỗ chân bị đau của cô.
Nhưng giây tiếp theo, hành động của anh khiến Diêu Hữu Thiên đơ tại chỗ.
Anh khom người xuống, quay lưng về phía cô: “ Lên đi.”
Diêu Hữu Thiên không có động tĩnh gì, đứng bằng một chân nên chân cô hơi mỏi, thế nào cũng không chịu dựa lên.
“ Cố Thừa Diệu.” Tự cô cũng đi được, không cần đến anh.
Cố Thừa Diệu xoay mặt, ngũ quan hoàn mỹ sắc nét lúc này rất bình thản, không nhìn được ra biểu cảm, lời nói vừa rồi lại có ý dọa nạt.
“ Tôi bế cô hoặc tôi cõng cô, chọn một trong hai cái.”
Lời nói đen tối như vậy lại còn dùng ngữ điệu bình tĩnh mà nói.
“ Tôi…” Định nói là tôi không cần để Cố Thừa Diệu tránh ra, nhưng câu nói tiếp theo của Cố THiwaf Diệu khiến lơi của cô nghẹn trong họng không thốt lên nổi.
“ Hay là cô hy vọng Triệu Bách Xuyên ra đây bế cô?”
“ ……” Ai muốn Triệu Bách Xuyên ôm chứ? Cô và Triệu Bách Xuyên cũng chỉ là lần chạm mặt thứ hai thôi mà.
“ Nếu không phải thì lên đi.”
Cho dù anh không yêu Diêu Hữu Thiên, cho dù anh không có tình cảm với cô.
Anh cũng không muốn giữa cô và Triệu Bách Xuyên có bất kỳ mối quan hệ nào. Người trong giới show biz nhìn thì có vẻ sạch sẽ đấy nhưng thật ra hỗn loạn vô cùng.
Thứ tình cảm này không liên quan đến việc ghen tuông.
Đơn thuần là không thích, không thích Diêu Hữu Thiên mang danh nghĩa là bà Cố gần gũi với người đàn ông khác. Chỉ thế mà thôi.
Nếu phải cố tìm lý lo hoặc động cơ bào chữa cho hành động của anh ngày hôm nay cũng chỉ vì việc của tuần trước mà thôi.
Mặc dù cả tuần Cố Thừa Diệu không xuất hiện nhưng đối với Diêu Hữu Thiên anh vẫn có chút áy náy.
Diêu Hữu Thiên đứng im tại chỗ, Cố Thừa Diệu nhăn mặt đứng lên lần nữa: “ Cô thích được bế hơn phải không?”
“ Không cần.” Tư thế đấy quá thân mật. Diêu Hữu Thiên từ chối.
Cố Thừa Diệu lại khom lưng xuống, Diêu Hữu Thiên cắn môi, sau một hồi do dự, lại thấy cơn đau truyền từ dưới chân lên, nhắm mắt dựa vào lưng của Cố Thừa Diệu.
Cảm giác được Cố THừa Diệu đứng lên, đôi tay to lớn đặt trên đùi cô, sau đó cõng cô lên.
Diêu Hữu Thiên lúc đầu còn lấy tay chống trên lưng anh, cố gắng tạo khoảng cách giữa mình và anh.
Nhưng Cố Thừa Diệu dừng lại, quay mặt trợn mắt với cô: “ Không muốn bị ngã thì ôm chặt cô tôi vào.”
Lưng của Cố Thừa Diệu rất rộng lại phẳng.
Tay của Diêu Hữu Thiên đặt trên lưng anh nhưng vẫn không chịu vòng lên cổ anh.
Cố Thừa Diệu cuối cùng không chịu được nữa, một tay đỡ lấy Diêu Hữu Thiên, tay còn lại kéo lấy tay cô, như vậy cả người Diêu Hữu Thiên hoàn toàn dựa sát vào lưng anh.
Không cần biết cô có đồng ý hay không, đôi tay cũng đã vòng lên cô của Cố Thừa Diệu.
Động tác này khiến cho hai người không còn bất kỳ một khoảng cách nào. Mái tóc dài của Diêu Hữu Thiên rủ xuống phía trước. Vừa vặn rơi xuống bên má của Cố Thừa Diệu.
Cảm giác nhột nhột khiến Cố Thừa Diệu không quen định quay mặt đi thì một bên má vừa đúng chạm vào miệng của Diêu Hữu Thiên.
Lần này anh không quay đi nữa, chỉ yên lặng cõng Diêu Hữu thiên bước nhanh về phía trước.
Diêu Hữu Thiên không ngờ được môi mình lại chạm vào má anh.
Ngây người một hồi không kịp phản xạ.
Định nói anh đặt mình xuống đất nhưng anh đã cõng cô đến bãi đỗ xe ở bên ngoài rồi.
Mặt của Diêu Hữu Thiên dán lên gáy anh. Hơi thở đều tràn đầy mùi vị đàn ông thanh mát của anh.
Cảm giác ấy khiến Diêu Hữu Thiên nhắm mắt lại.
Vai anh rất rộng cũng rất chắc chắn. Dựa trên lưng anh, Diêu Hữu Thiên chỉ thấy rất có cảm giác an toàn.
Tim đập hơi nhanh, cô đột nhiên mở to mắt, nhìn vào người đàn ông đang cõng mình.
Bàn tay đặt khẽ lên ngực anh, tay của cô đột nhiên run rẩy.
Không thể nào. Không được.
Diêu Hữu Thiên…
Sự hỗn loạn trong lòng Diêu Hữu Thiên nổi dậy. Ở nơi Cố Thừa Diệu không nhìn thấy, sắc mặt của Diêu Hữu Thiên dần thay đổi.
Cố THừa Diêu không thấy được mặt cô đang biến sắc, chỉ cảm giác người cô giống như đang gồng lên, có chút căng thẳng.
Hơi nhướng mày, giọng nói của Cố Thừa Diệu kèm theo sự bất mãn vô ý mà chính bản thân anh cũng không hề biết: “ Ôm chặt vào, tôi không để cô ngã đâu.”
Dựa vào cân nặng này của cô anh còn chưa để trong mắt đâu.
Diêu Hữu Thiên im lặng, mím chặt môi. Cô hít một hơi thả lỏng cơ thể. Sau đó đặt toàn bộ sức nặng tựa vào người Cố Thừa Diệu.
Cố Thừa Diệu đối với sự tiếp cận của cô không hề cảm thấy điều gì kỳ lạ, chỉ thấy hôm nay Diêu Hữu Thiên nghe lời hơn mọi ngày.
Bước nhanh chân ra khỏi vườn hoa.
Diêu Hữu Thiên cứ nhắm chặt mắt, mặc kệ cơ thể mình dựa vào lưng Cố Thừa Diệu.
Trong lòng sản sinh vô vàn phức tạp.
Tựa gần cổ của Cố Thừa Diệu, hơi thở của anh bao vây lấy cô. Cảm giác an toàn mạnh mẽ đến vậy, ngay cả lúc nhỏ được ba địu trên cổ cũng chưa từng có.
Tim đập thình thịch.
Cố Thừa Diệu vẫn ngửi được mùi hương nhẹ nhàng trong tóc cô, mùi hương hòa trộn với mùi hoa đào khiến anh hơi thất thần.
Không, khi anh còn chưa tỉnh thì đã bị gương mặt đó làm giật mình.
Trong giấc mơ, anh ngửi thấy rõ chính là mùi hương hoa đào nhẹ nhàng này……
Hít một hơi thật sâu, vứt đi những suy nghĩ không nên có.
Bước chân không ngừng lại.
Bầu trời tối dần, đèn đường kéo dài hình bóng của hai người, rất dài.
……………………………………………………
Cố Thừa Diệu đặt Diêu Hữu Thiên ngồi lên xe, đưa cô đi khám bác sỹ.
Nhận được sự xác nhận của bác sỹ là cô chỉ bị trẹo chân không có vấn đề gì lớn. Đồng thời kê ít thuốc xoa bóp mang về, liền cõng Diêu Hữu thiên ra khỏi phòng khám.
Không sai, là cõng.
Diêu Hữu Thiên không chịu để anh bế, anh chỉ có thể cõng cô thôi.
Sauk hi về đến nhà, Cố Thừa Diệu tự giác cõng cô lên trên tầng.
“ Cô mở cửa.” Diêu Hữu Thiên lấy chìa khóa, cô đang ở trên lưng anh, muốn mở cửa thì phải dồn trọng tâm về phía trước.
Khi bàn tay thon dài đưa chìa khóa vào ổ, sự đầy đặn phía trước ngực vô tình chạm vào vai Cố Thừa Diệu.
Mùi hương kia nồng đậm hơn nhiều.
Cố Thừ Diều cố gắng ý thức lại, trong đầu có tia sáng xẹt qua.
Ngoại trừ anh mất tự nhiên còn có Diêu Hữu Thiên.
Sauk hi mở cửa, cô muốn bước xuống nhưng Cố Thừa Diệu kẹp chặt lấy đùi cô không buông.
Cõng cô vào phòng mới đặt xuống.
Ánh mắt rơi trên chân cô: “ Cô đi tắm trước đã, đợi lát nữa tôi sẽ bôi thuốc giúp cô.”
Anh dịu dàng giống như bị nhập làm cho Diêu Hữu Thiên vô cùng bất ngờ nhưng cũng không từ chối, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Hôm nay cô rất ngoan ngoãn, Cố Thừa Diệu hơi híp mắt, nhìn vào chân cô, rồi đột nhiên đưa tay ra bế cô lên.
“ Cố Thừa Diệu…”
Anh định làm gì?
Diêu Hữu Thiên sợ hãi nhưng cũng không đẩy anh ra.
“ Cô tự đi được à?” Cố Thừa Diệu khẽ nhướng mày, bế cô vào phòng tắm.
Mặt Diêu Hữu Thiên ửng đỏ, cô còn chưa yêu đuối đén mức ấy đâu, lúc trước cũng không phải là chưa từng bị thương.
Chỉ có điều hành động ngày hôm nay của Cố Thừa Diệu thật sự làm cô thấy bất ngờ. Hơn nữa cô còn có một cảm giác lạ không thể diễn tả.
Bàn tay buông hai bên nắm chặt hơn.
Cô biết như thế này là không đúng, không thể.
Nhưng hôm nay cô lại không chịu được.
Ý nghĩ lóe lên trong đầu rất mạnh mẽ. Diêu Hữu Thiên bị chính mình dọa sợ.
Đợi cô lấy lại ý thức, Cố Thừa Diệu đã ra khỏi phòng tắm. Để lại cô đứng giữa phòng tắm nhìn vào chính mình trong gương.
Gương mặt xấu hổ đỏ ửng, khóe mắt ánh lên sự kiều diễm.
Run lên một cái, Diêu Hữu Thiên mở vòi nước xịt thẳng lên mặt mình.
Không được. Diêu Hữu Thiên, ép hết những ý nghĩ trong lòng mày xuống cho tao.
Một ít cũng không được.
Người đàn ông đấy, mày không động vào được, cũng không thể nào có được…
……………………
Tắm xong, Diêu Hữu Thiên nhảy lò cò ra khỏi phòng tắm. Cố Thừa Diệu vẫn đứng trong phòng đợi cô, cô thấy may là mình đã mặc đồ ngủ.
Nếu không thì lại mất mặt rồi.
Áo khoác của anh cởi ra rồi, cà vạt cũng tháo ra nốt. Anh còn mặc chiếc áo sơ mi, cởi hai nút áo trên cùng, lộ ra khuôn ngực rắn chắc.
Thấy cô đi ra, anh đứng dậy bước đến đỡ cô.
Diêu Hữu Thiên chặn tay anh lại, quay mặt không nhìn anh.
“ Tôi tự mình bôi thuốc được, anh về phòng đi.”
…………………………………………………………
Lời tác giả: Yêu trước là thua, đây chính là quy luật!
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
51 chương
78 chương
302 chương
53 chương
34 chương
162 chương