Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi
Chương 13
“Bí thư Thẩm, ăn nói cẩn thận”. Người đàn ông ngồi trên ghế nhịp nhịp hai chân mở miệng nhàn nhạt nói một câu, giọng nói mặc dù hờ hững, nhưng lại ẩn chứa ý lạnh, khiến cho mọi người đang có mặt không nhịn được run lên.
Hắc hắc, Mạnh tiểu thư suýt nữa cười đến lạc giọng, bí thư Thẩm lần này ba hoa không đúng chỗ rồi.
Giống như bị một búa Thiên Lôi từ trên trời đánh xuống, đánh ngay vào đầu bí thư Thẩm, nhất thời bị đánh cho trong khét ngoài sống.
Bộp, bộp, bộp, một loạt âm thanh lại vang lên, hai nam hai nữ lúc nãy đi sau bí thư Thẩm, một người di chuyển, chạy thật nhanh lên phía trước, sau đó dừng lại trước mặt Tô Hoán Nhiên, bốp một tiếng, liền cho một cái tát.
“Cha...”
“Câm miệng!”. Người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi, mặc tây trang, trên mặt đeo một cái mắt kính gọng vàng, thì ra là Phó Bộ Trưởng, sau khi gầm lên một tiếng, liền kéo tay con gái đến trước mặt Đồng Trác Khiêm nói xin lỗi.
“Đồng tiên sinh, con gái tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho nó”.
“Tôi đây chưa nói không bỏ qua nha? Vốn chỉ định dọa hai người một chút thôi, nhưng cô ta nhất định đòi gọi điện thoại kêu người tới để giáo huấn bổn đại gia, không đồng ý được sao?”
Đồng Trác Khiêm vừa dứt lời, Tô Triệu Đức lại tát một cái nữa vào má còn lại của Tô Hoán Nhiên, hai cái tát này là dùng hết sức lực, khuôn mặt xinh tươi của Tô Hoán Nhiên trong phút chốc trở thành cái bánh bao.
“Đồng tiên sinh, xin ngài bớt giận, đứa nhỏ này từ nhỏ đến giờ sống ở nước ngoài, lại được nuông chìu, hay gây họa, mong ngài tha thứ cho nó một lần”.
Đồng thiếu gia im lặng, không nói lời nào, đôi mắt thâm sâu hướng về phía bên kia.
Cho đến khi bị ánh mắt lạnh lùng quét đến, bí thư Thẩm mới xoay người lại, một khuôn mặt già nua đen thùi, thân thể không kiềm được run rẩy, ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Lão Thẩm, lão Thẩm..”
Nhìn sự biến hoá kinh người này, Mạnh tiểu thư kinh ngạc há hốc miệng ra, bác Thẩm, ngài đừng ngất như vậy, ngài hãy giống như cha của Tô Hoán Nhiên cho Thẩm Giai Thành vài bạt tay rồi hãy ngất a.
Thật không có thú vị rồi!
“Tề Tiểu Chấn, sửng sốt cái gì? Mau tìm người đưa bí thư Thẩm đến bệnh viện đi”.
“À, vâng”. Phản ứng kịp, Tề Tiểu Chấn liền lập tức kêu người vào, đưa bí thư Thẩm ra ngoài.
Mặc dù bí thư Thẩm bị đưa đi, nhưng vợ của ông không thể không lưu lại, vì dù sao con trai vẫn còn nằm trong tay của người ta.
Siết chặt bàn tay, Thẩm phu nhân đi qua, ấp úng nói: “Đồng tiên sinh..”
“Đứng một bên chơi đi”. Đồng thiếu gia hừ lạnh một tiếng: “Đàn bà mà xen vào việc của đàn ông, chẳng ra sao”.
Thẩm phu nhất thời đứng ở một góc, không nói được câu nào, trong lòng dâng trào ủy khuất, thiếu chút nữa là bật khóc lên.
Thấy mẹ mình bị uất ức, mắt Thẩm Giai Thành đỏ lên, hùng hổ hiên ngang xông lên, lại bị Tề tiểu chấn súng chỉa vào ngực, buộc phải ngừng lại.
Cục diện này, lại tẻ ngắt lần nữa.
Đồng thiếu gia cũng buồn bực, vốn là định theo giúp cô gái này giải quyết phiền phức, giải quyết không xong, chuyện ngược lại càng ngày càng phiền toái.
Nghĩ đến đây, không khỏi toàn thân đều không thoải mái, hít một hơi thật sâu phân phó nói: “Đem người bắt giam lại đi, phần tội danh, là tụ tập gây sự”.
“Nhưng thủ trưởng, tụ tập gây sự là việc của cơ quan khác, chúng ta bên quân sự không quản lý đến”.
Tên này đúng thực ngu ngốc.
Chỉ thấy Đồng thiếu gia rít lên: “bọn chúng tụ tập, phá hoại chuyện của bổn đại gia, bổn đại gia còn không quản được sao?”
Đúng là đã phá hoại chuyện của Đồng thiếu gia, vốn dự định ở nhà trừng phạt cô gái đanh đá này, lại dính vào chuyện vô bổ, bất đắc dĩ phải theo cô ta ra ngoài, còn kinh động quân đội của mình, mẹ kiếp, nếu mình không xen vào, cô ta còn không chết sao.
Mặc kệ tiếng rên la thảm thiết sau lưng, Đồng thiếu gia không thèm nhìn đến, thản nhiên kéo tay Phục Linh bước ra ngoài.
“Này anh gì gì, hôm nay cảm ơn”.
Đồng thiếu gia gật đầu một cái, có tiếng cũng có miếng mà nói: “Nếu cô thật lòng cảm ơn tôi, vậy thì hãy lấy thân đền đáp đi”.
Một câu nói thôi.
Mạnh tiểu thư triệt triệt để để ngổn ngang trong gió rồi.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
104 chương
11 chương
4 chương
79 chương