Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi
Chương 112
Sắc trời trở nên u ám, mây đen giăng đầy cả vùng trời.
Thịnh Lam di chuyển xe lăn đến trước cửa sổ thủy tinh to lớn, mắt nhìn xuống bên dưới, cô đột nhiên trầm ngâm thở dài một cái, trong giọng điệu bao hàm rất nhiều điều.
Có bất đắc dĩ, thương tâm cùng mờ mịt, còn có tầng tầng dục vọng nơi đáy lòng đang giãy dụa cùng lý trí, chỉ vẻn vẹn có chút thời gian ở nơi này, cô giống như đã nghĩ tới tất cả mọi chuyện trong đời.
Những thứ đó, giống như hai cánh tay của ác ma hung tợn chặn ngang cổ cô, sau đó bóp thật chặt rồi lại buông ra.
Không chết, nhưng cảm giác hít thở không được lại đầy đau đớn.
Mây đen đầy trời, làn gió âm u kéo tới, giống như tấm vải bố màu xám tro, từ từ che kín bầu trời thủ đô.
Thịnh Lam biết, đây là dấu hiệu trời muốn mưa.
Cô bỗng nhiên , trong nháy mắt, hồi tưởng lại mọi chuyện.
Lúc cô và Phàm Kiệt quen biết cũng là trong một cơn mưa mùa thu lá rụng.
Người ngoài chỉ cảm thấy anh là một tên hèn hạ, tầm thường, vẻ đẹp trai khi còn trẻ từ từ bị cuộc sống túng quẫn lấy đi mất, còn lấy cả khí tức mê người duy nhất còn dư lại của anh, anh không còn phóng khoáng, chuyện trò vui vẻ, không còn những gì tươi đẹp của anh năm đó.
Nhưng trong lòng Thịnh Lam cô, anh là Phàm Kiệt, người cũng như tên, xuất chúng trong đám người trần tục, cô cái gì cũng không cần biết, chỉ cần biết Phàm Kiệt yêu Thịnh Lam cô là đủ rồi.
Còn những thứ khác, cũng giống như những gì nhà họ Thịnh nói với cô.
Đều không quan trọng.
Bên ngoài từng hạt mưa bắt đầu tí tách rơi, cô ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt yếu ớt chảy xuống.
Cô tự nhủ, cứ đau khổ như vậy một lần, tại nơi này chìm trong mờ mịt một lần, sau đó cô xoay người, bóng lưng tiêu điều tịch mịch giống như một lão bà đã đi qua trần thế nghìn lần.
A Kiệt, anh có biết, gặp anh vào ngày mưa đó, cuộc sống của em đã trở nên tươi sáng, mà hôm nay anh không nói lời nào bỏ đi, em như trở bề trong màn mưa hôm đó, đóng chặt cánh cửa lòng lạnh giá.
______ Đồng Trác Khiêm trừng trị kẻ tham tiền soán vị xong, ngay lập tức trở về biệt thự nhà họ Đồng, thái độ dịu dàng khác thường phục vụ Phục Linh ăn uống xong, sau đó đem cô vào phòng thân thiết một phen.
Khỏe mạnh như vậy, có là người sắt cũng chưa chắc trải qua được.
Bị giở trò, nhưng chân mày vẫn nhăn lại như có điều suy nghĩ, dần dần thiếp đi trong suy nghĩ, ngày mai sẽ lại là một ngày tươi đẹp.
Đúng vậy, ngày thứ hai chính là một ngày tươi đẹp.
Đồng Trác Khiêm dậy sớm, đây là ý thức đầu tiên của Phục Linh khi vừa tỉnh lại, bởi vì hôm nay cô lại có thể chín giờ đã dậy, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Đồng Trác Khiêm.
Nhà họ Đồng hôm nay vô cùng yên ắng, trừ Tiểu Hỗ và bà Đồng ra thì không có ai ở nhà cả.
Phục Linh cảm thấy có chút kỳ lạ.
Bất quá cũng chỉ ngây ngô cười cười, không phải ngày nào cũng chỉ có ba người họ ở nhà thôi sao? Thật là bụng càng lớn, lại càng hay nghĩ vớ vẩn.
Mà ở bên kia, Đồng Trác Khiêm ngôi trên chiếc Land Rover quân dụng, một đường đi thẳng tới khu giao hợp của Thủ đô.
Vì sao lại ở nơi này, phải nói đến tối ngày hôm qua rạng sáng hôm nay một chút.
Đồng gia chính là một người rất cảnh giác khi ngủ, bên ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng gió ào ào, có cái gì đó không đúng, kết luận từ hơi thở, người kia không có ác ý.
Anh chậm rãi mang giày, sau đó đi tới bên cửa sổ, hai tay khoanh lại, mắt lạnh híp lại nhìn động tĩnh bên ngoài.
Hồi lâu, cũng không có gì xảy ra.
Mà khoảng nửa tiếng sau, từ đằng sau cây cổ thụ oai hùng sau nhà anh đột nhiên chạy ra một người đủ mọi màu sắc, hai tay ôm quanh người, miệng vẫn còn đang run rẩy.
“Mẹ kiếp, đứa ngu mới đi tốn thời gian với ngươi, nhờ vả người gì mà lạnh lùng muốn chết, cầm.” trong nháy mắt tên quái dị kia vừa dứt lời, một phong thư khiêu chiến chi chít chữ liền rơi vào tay anh.
Anh đưa mắt nhìn đã không thấy bóng dáng tên kia.
Trừ Hoa Chân làm việc không bao giờ theo lẽ thường ra, anh không nghĩ ra được ai khác nữa.
Có lẽ có, người phụ nữ trong đội đặc công quốc gia kia, một người phụ nữ mê người, người đó giống y như Hoa Chân, là một người tài ba.
Anh mở lá thư ra, nhìn con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như một kẻ say khiêu vũ.
Mà Đồng Trác Khiêm lại nâng chân mày tán thưởng, chữ này nhìn qua đúng là xấu xí thê thảm đến không nỡ nhìn, nhưng cẩn thận nhìn một chút, mỗi nét đều có lực, có thể thấy được người viết dùng sức, lấy ngòi bút vẽ ra chân dung kiêu ngạo của chính mình.
Từng chữ từng câu đều tản ra khí phách không gì sánh kịp.
Anh cầm trong tay vẫn là lá thư đủ màu sắc, nhưng trên đó viết mấy chữ lại là cho sắc mặt Đồng Trác Khiêm tối sầm lại.
“Sáng mai tới thì mặc nhiều một chút, bị đánh cho chỉ còn lại cái quần cộc để về nhà cũng không tốt.” Đồng Trác Khiêm lạnh lùng xoay người, trong lòng cũng đang tự nói.
Phải là cô sáng mai mặc nhiều áo ngực tới mới đúng, tránh cho bị đánh đến lộ ra, sẽ không tốt.
Ho khan một cái.
Anh đột nhiên thấp giọng ho khan, giống như đang suy nghĩ làm sao mình có thể nghĩ ra câu nói kinh điển giàu sáng ý như vậy được.
Sau đó anh nhìn về phía người phụ nữ đang nằm hình chữ đại ngủ trên giường kia – Mạnh Phục Linh nằm dang tay dang chân.
Đúng.
Chình là người phụ nữ có chồng đem ông đây dạy bậy.
Kéo về suy nghĩ, Đồng Trác Khiêm bước xuống từ chiếc Land Rover, anh mặc chiếc áo khoác đen, giống như một con bướm xinh đẹp kiêu ngạo.
Phía trước có một bóng dáng nhiều màu sắc, phá lệ nổi bật, Đồng Trác Khiêm nhìn người đó một chút, sau đó khóe miệng lộ ra một chút không vui vẻ.
Hoa Chân hôm nay chính là trang phục rực rỡ mà đi ra ngoài, chính xác là rực rỡ.
Áo lông màu hồng cao cổ che đi chiếc cổ tinh tế của cô, bên ngoài mặc một cái áo khoác màu sắc rực rỡ, tóc dài đến thắt lưng bị cột thành hai đuôi sam, cô vẽ lông mày thật đậm, sau đó là phấn mắt màu xám tro, bên dưới mặc một cái váy màu xanh biếc, giầy gì đây? Nôn! Tôi sẽ không nói cho mọi người biết cô ấy đã đổi đôi dép vải bông ngày đó thành một đôi khác, đổi thành Doraemon.
Thật là một kiểu trang phục kỳ dị, tĩnh táo như Đồng Trác Khiêm cũng không nhịn được thấp giọng nói một câu.
“Đây là muốn nghịch thiên sao?” “Ha ha_____” tiếng cười to đột nhiên truyền đến , Hoa Chân sãi bước tiến lên nói: “Không phải đã bảo anh mặc nhiều một chút sao? Quần cộc mặc mấy cái?” Đồng Trác Khiêm cười một tiếng: “Cô mặc mấy cái áo ngực thì ông đây mặc mấy cái quần.” Hoa Chân cũng không giận, chẳng qua chỉ gãi gãi đầu nói: “Tôi mặc một cái áo ngực màu hồng, chẳng lẽ anh cũng mặc một cái quần lót màu hồng?” Đồng Trác Khiêm vẫn cười: “Cô có thể tới xem một chút.” Hình ảnh Đồng gia lưu manh đã lâu không thấy, rốt cục cũng quay lại.
Hoa Chân híp mắt, từng bước tiến lên, Đồng Trác Khiêm cũng hơi nhíu mày.
Trong phút chốc, gió bắt đầu lay động, dưới đất như bắt đầu nổi lên giông bão, hơi thở lạnh lùng đập vào mặt, giống như mãnh thú ở trong trời băng giương nanh múa vuốt.
Có gió thổi qua bên tai Đồng Trác Khiêm, trong nháy mắt anh nhấc chân tránh đi một kích đầy sát ý của Hoa Chân, sau đó nhảy lên theo chiều gió, hai tay nắm thành quyền, thẳng tắp đánh vào bàn tay của Hoa Chân.
“Oành_______” “Dừng_______” Hai âm thanh đồng thời vang lên_____ Một là âm thanh hai quả đấm đụng nhau giống như có tia lửa vương ra khắp nơi, làm đau màng nhĩ người khác.
Mà tiếng động kia, trong trẻo ngân dài, giống như suối nước trên núi Trường Bạch.
Chính là một chữ dừng đó, nhưng trong nháy mắt làm cho trong lòng hai người âm trầm tức giận.
Hoa chân lạnh lùng nheo mắt lại, nhìn người đàn đi về phía cô càng lúc càng gần, sau đó cô rất không vui mà nói: "Anh không ở lại Ý làm con vịt cạp cạp đi, chạy tới đây làm gì?" Ho khan một cái.
Lạc lịch đột nhiên ho nhẹ hai tiếng, giống như là nước miếng không kịp nuốt xuống đã văng sang lỗ mũi, anh mặc một bộ quần áo màu trắng nhẹ nhàng, nhìn tựa như một con hồ ly đang nhẹ nhàng cười, càng giống một đóa hoa sáng rỡ dưới nhân gian.
"Hai người tỷ thí, không có trọng tài sao được?" "Nhiều chuyện ẻo lả." Lạc Lịch híp mắt, cực kỳ không hài lòng với những lời này, sau đó nhìn chằm chằm vào Hoa Chân mà quỷ dị cười cười: "Về cái vấn đề anh có phải ẻo lả hay không, anh rất hoan nghênh em sau trận chiến, tới khuê phòng nghiên cứu một chút cùng anh." "Phi." Hoa chân khinh thường xì một tiếng: "Tôi thèm chắc." "Đồng gia, tôi làm trọng tài cho các người được không?" Lỗ mũi Đồng Trác Khiêm cũng hướng lên trời, nhìn cách người này nói chuyện còn có ánh mắt tình ý mien mang luôn nhìn Hoa Chân liền biết là người này thích Hoa Chân , lại hết lần này tới lần khác không nói trước mà hiện ra, nhất thời hừ lạnh một tiếng: "Từ đâu tới liền tự trở về đó đi.” Ách —— Lúc này đổi lại là Lạc Lịch không được tự nhiên , anh hiện tại thật sự rất muốn xông lên đánh một trận cùng Đồng Trác Khiêm, hiểu rõ cô gái hay chạy trốn kia sẽ không ủng hộ, cũng rất có ý kiến.
Bất quá vì Hoa Chân lấy lý do làm trở ngại chuyện của cô mà đạp anh ra ngoài, nên anh mới có thể nhịn được cơn tức này, suy nghĩ sớm muộn cũng có một ngày sẽ làm thịt người đàn ông này.
Anh lại ho khan hai tiếng, tự nhủ: "Hai người tùy ý, tôi phụ trách ghi chép là được rồi." Hoa Chân và Đồng Trác Khiêm rất ăn ý hừ lạnh hai tiếng, sau đó cặp mắt tiếp tục xẹt ột chỗ, giống như là hai người yêu nhau thâm tình nhìn nhau.
Hai người này vẫn còn muốn lấy ánh mắt mà giết chết đối phương, Lạc Lịch không nhịn nổi ha hả cười, sau đó nói: "Mau bắt đầu đi." "Anh nếu còn nói tiếp một câu thì sẽ làm thịt anh trước." Hoa Chân nghiêng đầu hung tợn nói.
Cũng chính khi lời nói của cô vừa dứt, cô đột nhiên xuất thủ, năm ngón tay thành đấm, thuận thế mà lên, hai chân duỗi thẳng, hướng Đồng Trác Khiêm đánh tới.
Hai mặt đều tấn công, khó có thể chạy trốn.
Mà Đồng Trác Khiêm hiển nhiên cũng nhìn thấu được chiêu thức của cô, trong chiêu thức bén nhọn, lấy một cái chân chống đỡ thể trọng toàn thân anh, sau đó xuất ra chiêu thức giống hệt như Hoa Chân, muốn chặn cô lại.
Cứng đối cứng.
Đối với quanh năm suốt tháng huấn luyện, Đồng Trác Khiêm không coi vào đâu.
Nhưng đối với người hàng năm đều ám sát người khác, Hoa Chân cũng không coi là cái gì.
Chiêu thứ hai, năm ngón tay của Hoa Chân chống lại quả đấm bén nhọn của Đồng Trác Khiêm, váy hoa của cô đối măt với quần tây của Đồng gia.
Lạc Lịch nhíu mày, thở dài.
Đáng tiếc cho một đôi dép ba mươi đồng kia vừa nhìn chính là giày da thủ công của Ý.
Phá của, thật sự là phá của.
Sau đó anh móc từ trong túi áo ra điếu thuốc, bắt đầu hút.
Nhãn hiệu thuốc lá kia thật sự chưa từng thấy qua, phía trên có in hình nước Ý.
Mà nếu như có người nào đó đã gặp nhất định sẽ rất kinh ngạc.
Bởi vì cái loại thuốc lá đó là tập hợp lại mấy ngàn loại mùi thuốc lá khác nhau, một bọc thuốc lá có thể so với một cái nhà biệt thự.
Đừng nói người khác phá của, chi bằng hãy tự nói mình.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
153 chương