Ngụy Thất và Tần Tiêu vừa đến nhà hàng thì bên ngoài trời cũng bắt đầu mưa lất phất, thời tiết bây giờ biến đổi thất thường, cũng như tâm tình con người lúc này lúc khác. Ngụy Thất chọn được một chỗ ngồi, nói với phục vụ chuẩn bị chỗ sau đó đi đến vị trí mình đã chọn gần bên cửa sổ ngồi xuống. Ở đây có thể nghe được tiếng nước mưa rơi lộp bộp đập vào khung cửa thuỷ tinh.    Nhân viên phục vụ đặt thực đơn trước mặt Tần Tiêu và Ngụy Thất, giới thiệu đơn giản về món chủ đạo của tối nay, Tần Tiêu mắt vẫn nhìn thực đơn, nói với phục vụ đang đứng bên cạnh, “ Cứ để chúng tôi xem trước, lát nữa sẽ gọi cậu.”   Phục vụ lễ phép gật đầu, “ Vâng ạ.”   Tần ngồi đối diện với Ngụy Thất, ánh mắt Ngụy Thất từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, từng giọt mưa rơi nhanh như mũi tên thoáng đã tan thành giọt nước trên mặt đất, cơn mưa lất phất ban đầu chẳng mấy chốc đã trở thành một trận mưa lớn.  “Muốn ăn cái gì?” Tần Tiêu quay đầu, nhìn bóng hai người mờ ảo chiếu lên cửa sổ thuỷ tinh.   Ngụy Thất cảm thấy Tần Tiêu cứ sống chết dây dưa cũng chẳng được gì, chỉ là lãng phí thời gian của đôi bên, cậu không biết Tần Tiêu tại sao lại hao tâm phí sức lên một người không biết tốt xấu như cậu làm gì. Cậu nhớ rõ lúc mới quen Tần Tiêu, Ngụy Thất từng coi hắn là công tử nho nhã ôn tồn lễ độ, không ngờ hắn là mặt người dạ thú, e rằng ngay cả Trình Hi Hoà ở chung một nhà cũng chưa chắc biết.   “Nghe nói món gan ngỗng ở nhà hàng này ăn rất được, có thể thử xem sao.”   Ngụy Thất thu hồi ánh nhìn chăm chú từ ngoài cửa sổ vào trong, sau đó ánh mắt đầu tiên của cậu lại rơi trên thân Tần Tiêu, con ngươi màu hổ phách chứa đầy lạnh lùng, cậu giương giương khoé môi, vừa như tự giễu lại như mỉa mai, ” Tần Tiêu, anh sẽ không phải tưởng là bằng mấy câu nói hồi sáng này là có thể lấy lòng được tôi đấy chứ?”   “Ngụy Thất, tôi không phải lấy lòng em.” Trong giọng nói của Tần Tiêu có mấy phần không biết làm sao, “ Tôi là đang theo đuổi em.”  Ngụy Thất lạnh lùng nói, “ Nếu như là vì chuyện đánh dấu, anh không cần phải lo, bây giờ khoa học kĩ thuật phát triển, sau này muốn bỏ đi kí hiệu kia cũng không phải là không thể.”   “ Bỏ đi kí hiệu?”   Con ngươi màu đen của Tần Tiêu bất giác tối sầm lại, hắn không ngờ Ngụy Thất đã nghĩ đến cả việc này, nếu như bỏ đi kí hiệu là việc dễ dàng như thế, thì Kí hiệu của Alpha và Omega trên đời này sẽ không thể tính là lâu bền vĩnh cửu nữa.   Tần Tiêu lắc đầu cười, “ Ặn trước đi, đừng để đói bụng sẽ đau dạ dày.”   Bởi vì Ngụy Thất không chọn món nào, Tần Tiêu đành tự chọn món ” Gan ngỗng kiểu Pháp ” nổi tiếng nhất của nhà hàng, nhìn hình minh hoạ rất đẹp chắc là mùi vị cũng không tệ. Nhà bếp làm món rất nhanh, độ chừng một tí đã lên đồ ăn đầy đủ, gan ngỗng màu ngà dưới một tầng mỡ bò vàng óng, phía trên còn rắc thêm nấm tuýp, nghe nói trong nấm tuýp có hàm lượng dinh dưỡng cực kì cao.    Tần Tiêu nhìn thấy Ngụy Thất không buồn động đũa, trêu ghẹo nói, “ Dù là giận anh, cũng không đáng làm khổ bụng mình chứ.”   Làm việc cả ngày, ngoài trừ lúc sáng ở ngoài cửa được Tần Tiêu vội vàng đưa cho, Ngụy Thất hầu như cũng không ăn gì. Bất quá như vậy đã là thói quen trong cuộc sống của Ngụy Thất, ngày trước khi ở Mỹ, ngày ba bữa cậu ăn mấy miếng bánh là xong, thế là trải qua một thời gian dài mệt mỏi dạ dày của cậu dần dần cũng sinh bệnh.  Ngụy Thất nghĩ thầm, dại gì không ăn, dù sao cũng là hắn trả tiền, huống hồ cũng là Tần Tiêu năn nỉ cậu đi ăn. Mùi vị gan ngỗng rất ngon, nếu như người ngồi đối diện ko phải Tần Tiêu, Ngụy Thất sẽ càng hưởng thụ hơn bữa ăn khó có này.   Ăn cơm tối xong, mưa bên ngoài cũng tạnh một chút, Tần Tiêu đưa Ngụy Thất về lại chung cư, thuận tay lấy một cây dù từ trong xe đưa cho Ngụy Thất, “ Bên ngoài còn mưa, em ra ngoài thì che dù đi.”   “Không cần.” Ngụy Thất kiên quyết cự tuyệt Tần Tiêu.   Tần Tiêu không nói gì, tự động bước xuống xe, bung dù ra, đi một mạch qua bên phía Ngụy Thất mở cửa xe cho cậu, “ tôi đưa em lên.”   Đối phó với Ngụy Thất, Tần Tiêu cảm thấy chỉ có thể xem lời đối phương nói như gió thoảng qua tai, bằng không sẽ bị cái miệng kia mỉa mai sớm tối cho đến chết. Ngụy Thất rất không cam tâm xuống xe, Tần Tiêu nghiêng dù, che chắn hoàn toàn cho cả người Ngụy Thất, để mặc cho nước mưa rơi trên người mình.   Tần Tiêu đưa Ngụy Thất đến dưới lầu, Ngụy Thất ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, quay người muốn bỏ đi, nhưng không ngờ tay lại bị kéo lại. Trên lối đi của chung cư đều gắn đèn cảm ứng, chỉ có người phát ra tiếng động nhất định sẽ tự động sáng lên. Tần Tiêu nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ánh sáng từ bốn phía đều bừng lên, đôi mắt Ngụy Thất vốn đã quen với bóng tối bất thình lình không thích ứng được, liền nắm hai mắt lại, một lúc sau mới lẳng lặng mở ra.  Ngụy Thất lúc này mới chú ý đến, nửa bên trái của Tần Tiêu đều ướt đẫm, từng giọt nước óng ánh không ngừng theo đường nét của gương mặt tuấn mỹ trượt xuống. Bàn tay lạnh buốt được nắm trong lòng bàn tay nóng rực, phảng phất còn có thể cảm nhận được âm thanh của nhịn thở, Ngụy Thất thoáng vùng vẫy một hồi, không ngờ Tần Tiêu càng nắm chặt hơn.    Gò má trắng nõn của Ngụy Thất có chút phiếm hồng, gần như nghiến răng nghiến lợi nói, “ Anh bị bệnh à? còn không mau buông ra!”  Tần Tiêu thoáng dùng sức, Ngụy Thất lảo đảo ngã vào lồng ngực ấm áp, ngay sau đó cánh tay rắn chắc cứ một mực nhốt chặt không cho thoát ra. Ngụy Thất vô thức giơ tay lên, lại bị Tần Tiêu bóp chặt trước, ngược lại áp cậu lên bức tường lạnh lẽo sau lưng, không còn đường trốn, Ngụy Thất thẹn quá hoá giận chửi một câu, ” Đm anh…”   Lời còn chưa nói xong đã bị kéo vào nụ hôn cực nóng của Tần Tiêu, nụ hôn vội vàng lại không có chuẩn bị khiến Ngụy Thất mở to hai mắt, con ngươi màu xám tro nổi lên hơi nước nhàn nhạt, âm trầm tựa như màn đêm. Nước mưa ướt lạnh thấm vào da thịt ấm áp, Tần Tiêu không tự chủ được càng ôm chặt Ngụy Thất hơn, tham lam muốn lấy nhiều ấm áp hơn từ cậu.    Tần Tiêu cường thế cạy mở đôi môi đóng chặt của Ngụy Thất, đầu lưỡi liếm lên hàm răng, Ngụy Thất bị hôn đến sắp ngạt thở, đầu óc choáng váng khiến thần kinh dần được buông lỏng. Cảm thấy người trong lòng đã thả lỏng hơn, Tần Tiêu thừa dịp chen vào, cuốn đầu lưỡi mềm ướt của đối phương khẽ mút vào, nụ hôn kịch liệt làm cho nước bọt hai người hoà tan vào nhau.    Tần Tiêu buông Ngụy Thất bị hôn đến thở không nổi ra, đầu óc hỗn độn nhờ được hít thở mới có chút tỉnh táo hơn lại bị kéo vào một trận triền miên tiếp theo. Đôi môi xinh đẹp được đầu lưỡi ấm áp của đôi phương cẩn thận miêu tả, sau đó vẫn chưa thoả mãn mà gặm cắn không ngưng, cánh môi mềm bị cắn đến xưng đỏ càng khiến người ta không nhịn được mà muốn đến chà đạp một phen.   “ Thất thất, em thích anh đi.”   Giọng nói trầm thấp chậm rãi tan vào đêm đen, giữa răng môi còn dư lại độ ấm thược về đối phương, trái tim Ngụy Thất trong nháy mắt như bị siết chắt    “Em thích anh một chút đi.”   Bày tỏ của Tần Tiêu từng chút một đánh vào đáy lòng Ngụy Thất.    “ Em sờ trái tim anh xem.”   Tần Tiêu bắt lấy tay Ngụy Thất đặt lên vị trí trái tim, tiếng tim đập nhẹ nhàng mà hữu lực chạm đến đáy lòng    “ Nó thích em, thích đến phát khóc rồi.”  Ngụy Thất kẽ ngẩng đầu, nhìn vào cặp mắt đen như mực nước không tan ẩn chứa đầy tình ý sâu thăm thẳm, ánh mắt lưu luyến khiến hắn càng đẹp trai hơn, khiến cho ngta trong một lúc lơ đãng sẽ bị hãm sâu không lối thoát.   Nếu như cược một lần nữa, phải chăng cậu vẫn sẽ là người thua?