Hai giờ sáng. Sau một ngày bôn ba xã giao cùng hàng loạt các ngân hàng lớn, Tần Tiêu lê thân thể mệt nhoài về đến nhà. Trong bóng tối hắn mò mẫm công tác đèn phòng khách bật lên. Tách. Phòng khách tối om trong chớp mắt tràn ngập ánh sáng, chỉ nhìn thấy Ngụy Thất đang lẳng lặng cúi đầu, ánh mắt dán chăm chăm vào ánh trăng ngoài cửa sổ; dường như không hề quan tâm đến ánh đèn bật lên, cũng hoàn toàn không quan tâm đến Tần Tiêu. Tần Tiêu có hơi ngạc nhiên hỏi: "Sao muộn rồi em còn chưa ngủ?" Vẫn là những lời quan tâm như bình thường, nhưng Nguỵ Thất đã không phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Nhật ký mẹ Tần đưa cho cậu cũng như dấu chấm hết cho những hạnh phúc cậu đã mong đợi từ lâu. Từ sau khi hai người thẳng thắn với nhau, tình cảm là dần dần hoà hợp. Biểu tình lãnh đạm kia của Ngụy Thất dường như đã biến mất. Nhưng hôm nay lại trở về, dự cảm không tốt về một điều gì đó sắp xảy ra khiến Tần Tiêu luống cuống tay chân. Tần Tiêu ngừng thở, cẩn thận đi đến bên người Ngụy Thất. Tay còn chưa chạm được gương mặt có hơi tái nhợt của cậu, Ngụy Thất đã đột nhiên đứng dậy, ném một vật nặng vào người Tần Tiêu. Đau đớn bất ngờ làm cho Tần Tiêu tỉnh táo không ít. Hắn nhìn xuống vật rơi xuống đất, quyển nhật kí màu đen quen thuộc đập vào mắt Tần Tiêu. Nếu không phải hôm nay nhìn thấy nó, Tần Tiêu sớm đã quên mất quyển nhật kí bị vứt lại ở Trình gia từ lâu. Tần Tiêu sợ hãi chật vật nhặt nhật ký lên, lại nhìn Ngụy Thất. Nhưng dịu dàng trong mắt đối phương đã trở thành thù ghét từ bao giờ. Ngụy Thất như vậy khiến cho Tần Tiêu xưa nay đều bình tĩnh bắt đầu phát run, hắn vụn về giải thích: "Thất Thất, đấy là trước kia..." "Trước kia?" Trước khi Tần Tiêu mở miệng, Ngụy Thất vẫn còn mang theo một chút hi vọng, Hi vọng Tần Tiêu có thể nói cho cậu nghe: rằng quyển nhật kí này không phải của hắn, rằng hắn tiếp cận cậu không phải là vì Trình Hi Hòa, rằng những lời ngọt ngào nói với cậu không phải là giả dối, rằng hắn theo đuổi cậu vì hắn thích cậu thật lòng. Nhưng tiếc là, sự thật luôn đánh chết kỳ vọng. Cuộc hôn nhân này chính là một trò lừa gạt được lên kế hoạch kỹ càng. "Em nghe anh nói, đây chẳng qua là do mẹ anh muốn chia cắt chúng ta. Em không thể vì một quyển nhật ký mà cho rằng tình cảm anh đối với em là giả dối!" Tần Tiêu kích động nói bên trong còn có mấy phần khẩn cầu yếu ớt: " Thất Thất, em sẽ không tin đâu. Đúng không?" " Đừng gọi tôi bằng cái tên đó!" Ngụy Thất siết tay thành nắm đấm, gần như nghiến răng mà nói: "Giấy trắng mực đen, anh còn muốn giảo biện?" "Anh thừa nhận lúc bắt đầu mục đích thực sự không đúng, nhưng bây giờ anh yêu em là thật!" Giờ phút này Tần Tiêu hận mình sao không có thêm mấy cái miệng nữa để nói "Tình cảm của anh đối với Trình Hi Hòa đã là quá khứ. Em hãy tin anh! Người anh yêu bây giờ chính là em." Ngụy Thất không lên tiếng nhìn Tần Tiêu, đột nhiên bật cười. Cậu cong người, bàn tay gắt gao bắt lấy trái tim đang phát đau. Loại đau đớn từng chút từng chút một lớn dần lên, khiến cho Ngụy Thất không thở nổi. Một Diệp Dung Sâm lạnh lùng bạc tình chỉ khiến cậu thất vọng. Nhưng một Tần Tiêu lừa gạt cậu lại khiến cậu đau đớn đến mức muốn chết đi. Tần Tiêu nhìn gương mặt đau khổ của Ngụy Thất, liều lĩnh muốn ôm lấy cậu; nhưng không ngờ Ngụy Thất lại nhanh tay tát một cái thật mạnh lên mặt Tần Tiêu. Năm ngón tay in dấu lên gương mặt tuấn tú. Đau rát không thể làm Tần Tiêu lùi bước. Khi hắn muốn bước đến lần nữa, Ngụy Thất bất ngờ cầm lấy dao gọt trái cây trên bàn trà kề lên cổ mình, khàn giọng hô to: "Anh đừng qua đây!" Nhìn lấy lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt Ngụy Thất, máu đỏ tươi theo chuôi dao chảy xuống. Tần Tiêu sợ hãi lùi về phía sau: "Anh không qua, em buông dao xuống trước đi.... Thất Thất, em đừng làm bị thương mình. Em buông dao xuống, có được không?" "Anh sợ?" Ngụy Thất cười mà như ko nhìn hắn: "Tần Tiêu, anh cũng biết sợ sao?" Trái tim Tần Tiêu như nhỏ máu. Hắn hận lưỡi dao kia sao không phải đặt trên cổ mình. Ngụy Thất làm như vậy khiến hắn còn khó chịu hơn là trực tiếp đâm hắn. "Thất Thất, anh xin em! Em buông dao xuống đi....anh đảm bảo không đụng vào em." Nghe thấy tiếng cầu xin khẩn khiết của Tần Tiêu, Ngụy Thất cười nhưng nước mắt rơi không ngừng. Cậu không biết là đang cười nhạo mình hay là cười nhạo hắn: "Tần Tiêu, đến bây giờ mà anh còn muốn diễn kịch sao?" "Tại sao Em không chịu tin anh?" Tần Tiêu rốt cục đã hiểu cái gì gọi là cùng đường: "Em cảm thấy anh lo lắng cho em như vậy cũng là giả vờ sao?" "Anh có còn nhớ không, những lời tôi đã nói lúc tôi nhận chiếc nhẫn này?" Ngụy Thất sống chết nắm chặt dao gọt trái cât, lưỡi dao sắc nhọn lại cứa sâu hơn, máu bắt đầu chảy càng nhiều hơn. "Tần Tiêu, tôi chỉ cho anh một lần cơ hội. Nếu như anh lừa tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh. Tần Tiêu đứng chết trân tại chỗ, không nói được một lời. "Nhưng anh vẫn lừa dối tôi." Ngụy Thất không biết mình đã bằng cách nào mà kiên trì xem hết quyển nhật kí. Từng câu từng chữ bên trong đều tràn đầy tình cảm sâu sắc hơn mười năm Tần Tiêu dành cho Trình Hi Hòa, yêu sâu đậm như vậy làm sao có thể trong một đêm nói không gặp liền không gặp. Cậu đã từng phát cuồng mà đố kỵ với Hi Hòa, đố kị Hi Hòa có được tất cả tình yêu của Diệp Dung Sâm, đố kị Trình Hi Hòa luôn đạt được những điều mà cậu mong muốn mà không có. Nhưng điều cậu không ngờ đến nhất, hạnh phúc duy nhất mà cậu cho rằng thuộc về mình, cũng chính là do Trình Hi Hòa bố thí cho. "Anh yêu Trình Hi Hòa như vậy, thậm chí yêu đến mức vì bảo vệ cho tình yêu của cậu ấy và Diệp Dung Sâm mà cố sức theo đuổi tôi." "Không phải! Không phải như vậy..." "Chẳng lẽ bản thân anh đã viết những gì anh không nhớ sao?" Tần Tiêu không thể phủ nhận mình đã từng yêu Trình Hi Hòa. Bởi vì trong những năm tháng vô tri của thời niên thiếu, tất cả những tình cảm lúc ấy hắn đều gửi gắm vào Hi Hòa. Thẳng đến khi Ngụy Thất xuất hiện, Tần Tiêu mới dần dần phát hiện; thì ra hắn cũng có một mặt tham lam và chiếm hữu. Hắn có thể chịu được khi nhìn hi Hòa và Diệp Dung Sâm vui vẻ tình tứ. Nhưng hắn không thể chịu nổi Ngụy Thất rời xa hắn dù là nửa bước. Có người từng nói: có thể buông bỏ tình cảm của mình, một là không yêu, hai là yêu không đủ. Tần Tiêu nghĩ, thì ra hắn chung quy là khoong yêu Trình Hi Hoà, hắn yêu Ngụy Thất. "Anh biết dù cho anh có giải thích như thế nào em cũng sẽ không tin." Tần Tiêu nhìn chăm chăm vào Ngụy Thất như người mất hồn: "Em có thế đánh anh, chửi anh, giận anh, hay đâm anh mấy dao cũng được." "Anh không tài nào có thể xóa hết được những chuyện đã xảy ra. Nhưng sau khi kết hôn với em, mỗi một ngày anh đều thật lòng với em." ""Thật lòng yêu em"? Tần Tiêu, anh cũng xứng nói bốn chữ này sao?" Giọng nói của Ngụy Thất tan trong nước mắt: "Lúc anh dối gạt tôi, anh không nghĩ đến sẽ có một ngày sự thật sẽ bị phơi bày à?" "Chẳng lẽ chuyện anh từng yêu Trình Hi Hòa là trọng tội, không thể xoá sao?" "Điều tôi không thể tha thứ không phải là anh từng yêu Trình Hi Hòa. Mà là anh đã lừa dối tôi!" Tần Tiêu từng yêu ai, hay là yêu thêm ai nữa, Ngụy Thất hoàn toàn không quan tâm. Cái mà cậu quan tâm chính là: người này lừa dối cậu. Một cuộc hôn nhân lừa gạt, từ lúc bắt đầu đã mang ý nghĩ phải dùng vô số lời nói dối xây đắp nên. Ngụy Thất không dám tưởng tượng: lúc Tần Tiêu lên giường cùng mình triền miên người mà hắn nghĩ đến là ai, lúc Tần Tiêu quan tâm chăm sóc cậu người hắn thực sự muốn đó là ai, thậm chí cậu còn hoài nghi Tần Tiêu vốn không nhớ gương mặt cậu. Bởi vì cậu chỉ là vật thay thế cho Trinh Hi Hòa, hay là phải nói ngay cả làm vật thay thế cậu cũng không có tư cách. Ngụy Thất có thể quên đi Diệp Dung Sâm bởi vì Tần Tiêu, còn bây giờ thì cậu nên lấy cái gì để tha thứ cho Tần Tiêu đây? Tình yêu ngọt ngào trước đây, thời khắc này lại biến thành độc dược. "Đơn ly hôn tôi đã soạn xong, để trên đầu giường. Anh cứ xem rồi kí ở dưới." Đây sẽ là dấu chấm hết cho cuộc chiến của cả hai người. Ngụy Thất không muốn lại phải đoán già đoán non những lời Tần Tiêu nói với mình có phải bao nhiêu thật giả nữa. Ly hôn chính là giải thoát cho cả hai. "Anh đã nói rồi, anh tuyệt đối sẽ không ly hôn với em." Ngụy Thất giật giật khoé môi tái nhợt, vừa định tranh luận; nhưng một phần do kích động một phần do quá mệt mỏi cậu ngã xuống bất tỉnh. Tần Tiêu vội vàng ôm Ngụy Thất vào phòng ngủ, tìm hộp thuốc, cẩn thận băng bó vết thương trên cổ cậu. Sau khi băng xong mới thở phào một hơi. Liếc mắt nhìn thấy đơn ly hôn ở đầu giường, Tần Tiêu không do dự nhét nó vào máy huỷ giấy. Vì sợ sau khi Ngụy Thất tỉnh lại sẽ làm chuyện dại dột, Tần Tiêu giấu hết tất cả những vật sắc nhọn có khả năng gây thương tích trong nhà đi. Sau đó lại gọi điện cho bác sĩ gia đình đến tiêm cho Ngụy Thất một liều thuốc an thần. Trời vừa sáng, Tần Tiêu tìm sợ sửa khoá đến, đổi toàn bộ khoá trong nhà. Chỉ làm cho mình một chìa duy nhất.