“Lương Tân, tôi có chuyện cần làm phiền cậu.” Người thần bí cứ luôn gửi chuyển phát cuối cùng cũng khiến Tần Tiêu không thể ngồi yên nữa. Vốn nghĩ rằng đối phương chỉ nhắm vào hắn, nhưng thì ra mục tiêu chân chính lại là Ngụy Thất. Trước khi người kia làm ra những chuyện càng quá đáng hơn, Tần Tiêu phải điều tra cho ra sự thật. Vụ án giết người hai mươi hai năm trước cuối cùng có liên quan gì đến Ngụy Thất chứ? Lương Tân rất vui vẻ nói:“ Giữa chúng ta còn có gì phiền, cậu nói đi có chuyện gì.” “Tôi muốn điều tra một vụ án giết người hai mươi hai năm trước, hung thủ là một người tên là Thẩm Mi.” “Hai mươi hai năm trước?” Lương Tân có hơi ngạc nhiên:“ Đã lâu lắm rồi, hạn điều tra cũng hết. Vụ này phải mời bên tòa án mới được. Cậu điều tra để làm gì thế?” “Gần đây có chút chuyện, bây giờ thì không tiện nói cho cậu nghe. Có cách nào nữa không?” Lương Tân nghĩ một chút:“ Hồ sơ vụ án tôi không thể nào xin được, trừ khi có ai lật lại vụ này. Chúng ta mới có thể nhờ bên tòa án cho mượn. Chuyện duy nhất tôi có thể giúp cậu là điều tra người tên Thẩm Mi kia.” “Được, làm phiền cậu rồi. Xem như tôi nợ cậu một chuyện.” “Nợ nầng gì, chúng ta là anh em mà.” Lương Tân nghe trong giọng nói của Tần Tiêu có chút nghiêm trọng, giống như gặp phải một chuyện cực kì khó khăn. Nhưng đối phương không muốn nói nhiều, hẳn cũng không có ý truy hỏi, chỉ an ủi một câu:“ Nếu như thật sự có phiền não không thể giải quyết, nhớ nói với tôi. Tôi sẽ tận tình giúp đỡ.” “Ừ, cảm ơn cậu.” Cúp điện thoại rồi, Tần Tiêu thở dài một hơi. Việc điều tra lại vụ án giết người hai mươi hai năm trước xem ra còn khó hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều. Nghiêm Dật gần đây rất chịu khó chạy đến văn phòng, luôn lấy cớ công việc mà tìm Ngụy Thất. Mới đầu Ngụy Thất còn ngại thân phận của Nghiêm Dật nên còn ôn hoài, càng về sau thái độ của cậu cũng không kiên nhẫn nỗi nữa:“ Thư kí Lý đâu? Chẳng phải bình thường là thư kí Lý đến đưa tài liệu cho tôi à?” “Thư kí Lý gần đây có việc bận, cho nên em làm thay anh ấy.” Nghiêm Duệ ba đầu sáu tay cuối cùng cũng phải thua mẹ Nghiêm, Nghiêm Dật không biết làm cách gì nói với mẹ Nghiêm để y thay thế thư kí Lý làm việc trực tiếp với Ngụy Thất. Nghiêm Dật rất được mẹ Nghiêm yêu thương; nhưng Nghiêm Duệ cũng hiểu rõ, Nghiêm Dật không hề nói rõ ràng với mẹ Nghiêm rằng mình đang theo đuổi Ngụy Thất. Không nói đến việc Ngụy Thất đã kết hôn, chỉ bằng việc Ngụy Thất đã bị tiêu kí thôi thì mẹ Nghiêm đã tuyệt đối không tài nào đồng ý cho Nghiêm Dật theo đuổi Ngụy Thất. Ngụy Thất cảm thấy Nghiêm Dật trước mắt và Cao Dật mình quen biết trước đây là hai người khác nhau, Cao Dật ngày xưa cậu chưa hề ghét bỏ. “Hợp đồng tôi xem xong sẽ trực tiếp gửi mail cho Nghiêm tổng, còn có việc gì không?” Từ khi vào phòng, Ngụy Thất chẳng hề nhìn Nghiêm Dật, điều này làm Nghiêm Dật cảm thấy thật bất đắc dĩ. Y không biết mình đã làm sai cái gì, chẳng lẽ theo đuổi người mình thích cũng là sai sao? “Luật sư Ngụy, em không có ý gì đâu.” Giọng nói của Nghiêm Dật nghe qua có chút  đáng thương:“ Em chỉ là thích anh thôi.” “Tôi không chịu nổi chuyện cậu thích tôi.” Ngụy Thất ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếc Nghiêm Dật, lại tiếp tục cúi đầu:“ Cậu đừng lãnh phí thời gian trên người tôi.” “Em không đủ tốt sao? Em có thể thay đổi.” Nghiêm Dật giống như một đứa trẻ bị mất kẹo, bóng dáng của Ngụy Thấtphản chiếu trong mắt y:“ Những chuyện Tần Tiêu có thể là được, em cũng có thể làm được.” Ngụy Thất cảm thấy Nghiêm Dật thật buồn cười:“ Chuyện này thì có liên quan gì đến Tần Tiêu?” “Anh đã chọn hắn ta.”Nghiêm Dật chỉ cần nhớ đến dáng vẻ của Ngụy Thất mê đắm làm với Tần Tiêu trong xe thì như muốn phát điên. Những thứ Tần Tiêu có, y đều có thể cho Ngụy Thất, thậm chỉ còn là nhiều hơn. “Thì sao? Cậu nghĩ cậu trở nên giống anh ấy thì tôi sẽ thích cậu sao?” Ngụy Thất không ngờ Nghiêm Dật lại ngây thơ đến như vậy:“ Nghiêm Dật, cậu có phải quá ngây thơ rồi không?” “Tần Tiêu rốt cục có cái gì tốt?” Ngụy Thất hỏi lại:“ Vậy thì tôi có gì tốt? Tôi xứng để Nghiêm thiếu gia cố chấp vậy sao?” Nhìn Nghiêm Dật, Ngụy Thất nghĩ đến bản thân mình trước đây. Cậu lúc đó còn cũng cố chấp với Diệp Dung Sâm như vậy, thậm chí còn yêu nhiều hơn cả Nghiêm Dật bây giờ. Chỉ là tình yêu sâu đậm kia đối với Diệp Dung Sâm mà nói chỉ là gánh nặng. Giống như Nghiêm Dật bây giờ bám theo cậu không buông. Cậu ngoại trừ phiền phức và chán ghét ra, cũng chẵng còn cảm giác nào khác. Những kí ức tốt đẹp mà Nghiêm Dật đã cho Ngụy Thất tất cả hầu như đã không còn. Nếu như có thể Ngụy Thất hi vọng sẽ chưa từng làm thầy hướng dẫn của Nghiêm Dật, như vậy sẽ không tạo thành ảo tưởng cho y như bây giờ. Thì ra đây chính cảm giác bị người mình không thích dây dưa. Lúc đó Diệp Dung Sâm có lẽ cũng có cảm giác như vậy. “Nghiêm Dật. Tôi lúc đầu quan tâm cậu là bởi vì ngài Diệp đã giao cậu cho tôi, tôi có trách nhiệm phải đối tốt với cậu.” “Tôi tốt với cậu, không phả vì tôi muốn; đó chỉ là phép lịch sự, hi vọng cậu đừng hiểu lầm.” Nghiêm Dật không biết mình đã làm thế nào để ra khỏi văn phòng. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Ngụy Thất trở đi đã khiến y ôm theo bao mơ mộng. Mỗi một ánh mắt, một cái nhăn mày của người này đều khắc sâu vào tâm trí, giống như một ấn kí không thể nào xóa nhòa. Không dễ dàng gì mượn thân phận sinh viên thực tập chờ thời cơ gặp được Ngụy Thấtmỗi ngày, vốn cho rằng có thể theo đuổi người mình thích; không ngờ lại bị Tần Tiêu đi trước một bước. Rõ ràng lúc đối mặt với Tần Tiêu, Ngụy Thất có chút không tình nguyện. Nhưng cậu từ đầu đến cuối vẫn chọn Tần Tiêu, thậm chí bộ dáng mê luyến khi hoan ái cũng là thâm tình gọi tên Tần Tiêu. Đó chính là thanh âm Nghiêm Dật chưa từng nghe qua. Dịu dàng như nước, mê đắm trong bể tình. Nếu như không có Tần Tiêu thì tốt rồi, Ngụy Thất sẽ chọn y. Sau khi trải qua sự tình quen thuộc buổi tối, Tần Tiêu không gấp giúp Ngụy Thất tắm rửa. Tính khí đã mềm bị nội bích dịu dàng ôm lấy, dường như là một chiếc tổ ấm áp. Cảm giác dinh dính khiến Ngụy Thất có hơi khó chịu. Cậu động thân muốn đi tắm, nhưng lại bị Tần Tiêu kéo về, động tác quá mạnh khiến cho hung khí bên trong lại có dấu hiệu rục rịch. “Tôi muốn đi tắm, anh buông ra.” Hạ thân trần trụi của Ngụy Thất kết hợp với Tần Tiêu không có kẻ hở, giọng nói khàn khàn còn mang theo mùi hương tình dục. Tần Tiêu cúi đầu hôn lên phiếm môi hồng của Ngụy Thất nói:“ Nằm chút nữa đi.” Ngụy Thất phát hiện gần đây Tần Tiêu lúc lên giường cực kì mạnh bạo; làm vừa mạnh vừa sâu, nhiều lần hắn đã khiến cậu có cảm giác muốn ngạt thở. Đang lúc Ngụy Thất nghĩ đến mấy chuyện đâu đâu, Tần Tiêu đột nhiên hỏi:“ Thất Thất, em có hình chụp lúc nhỏ không?” “Sao đột nhiên anh hỏi cái này?” Thân thể Ngụy Thất đột nhiên cứng lại, giọng nói cũng không còn nhẹ nhàng như trước. “Chỉ là muốn nhìn thử em lúc nhỏ thế nào thôi.” Nghe giọng Tần Tiêu dường như không có ý gì khác, tâm tình Ngụy Thất cũng dần buông lỏng một chút:“ Lúc nhỏ xấu lắm.” “Ừ, không có thì thôi.” Tần Tiêu lật người Ngụy Thất lại, để cậu nằm ngửa. Tư thế này có thể nhìn rõ được biểu cảm khi lên đỉnh của đối phương. Ngụy Thất cảnh giác đến việc Tần Tiêu đang muốn làm, đẩy hắn ra nói:“ Anh tự đi wc mà  giải quyết đi!” Tần Tiêu tách hai chân đang khép của Ngụy Thất ra, bàn tay hơi chai nâng cặp mông trò lên, tính khí nóng bỏng chuẩn xác cắm vào sau huyệt. Bởi vì lúc nãy vào quá sâu, Ngụy Thất cảm thấy khoảng sinh sản có hơi đau. Hai tay cậu đỡ lấy lồng ngực rắn chắc của Tần Tiêu, con ngươi mờ sương không chút chống cự nhìn người đàn ông đè trên thân mình:” Đừng vào đến cùng, bên trong còn đau.” Tần Tiêu đau lòng hôn môi Ngụy Thất:“ Được, anh không vào, làm ở ngoài thôi.” Lần này không trừu sáp kịch liệt như lần trước, tính khí chỉ vào một chút trong nội bích nhỏ hẹp, lúc vào hơi sâu lại lập tức rút về. Không biết qua bao lâu, Tần Tiêu cuối cùng cũng xuất ra; sau đó hắn phát hiện hậu huyệt của Ngụy Thất có hơi sưng. Hắn giúp Ngụy Thất vệ sinh thân thể, sau đó còn bôi thuốc cho cậu. Thuốc bôi lành lạnh mới bôi lên thì có hơi không thoải mái, nhưng sau khi thuốc tan rồi lại khiến Ngụy Thất dễ chịu ko ít. Sau đêm xuân với Nghiêm Duệ, cuộc sống của Tô Trạm cũng không có thay đổi gì mấy; hắn vẫn sẽ đi quán bar tìm người thích hợp mang về nhà. Thực ra trước khi gặp Nghiêm Duệ, bạn giường của Tô Trạm tất cả đều là Omega. Cũng không phải là đặc biệt thích gì, chỉ là cảm thấy tìm Omega lên giường sẽ tiết kiệm được không  ít thời gian tiền hí. Tô Trạm là một người không thích phiền phức, cho nên có thể ít được bước nào thì khỏe thân bước ấy. Hôm nay Tô Trạm vẫn như thường lệ tìm một bạn giường xinh đẹp về nhà, bartender đã cười nói:“ Có người chờ anh lâu rồi đấy.” “Ai?” Tô Trạm còn chưa dứt lời, chì thấy Nghiêm Duệ đã từ từ đi về phía hắn. Đêm nay Nghiêm Duệ ăn mặc rất đơn giản, áo sơ mi trắng với quần jeans xanh, thoạt nhìn như một sinh viên mới ra đời. Không cần phải nói Nghiêm Duệ ngoại hình xinh đẹp quyến rũ chết người, ánh mắt tất cả những người ở đây đều là dán trên người y. Chỉ là Tô Trạm sẽ không ngủ với một người tới hai lần. Cho nên dù Nghiêm Duệ có đẹp đến mức nào, hợp khẩu vị hắn đến mức nào hắn đêm nay củng sẽ không mang Nghiêm Duệ  về nhà. “Nghiêm tổng, khéo quá nhỉ.” Tô Trạm bình thản hỏi, ánh mắt lại nhìn một Omega phía sau Nghiêm Duệ. Nghiêm Duệ ngại ngùng cười:“ Tô tiên sinh, chào anh.” Bartender nhìn thoáng qua Nghiêm Duệ, hiểu ý đứng lên để Tô Trạm và Nghiêm Duệ nói chuyện riêng. Vừa mới bước ra, Tô Trạm lại đột nhiên đứng lên, cầm lấy ly rượu lướt qua Nghiêm Duệ đến chỗ mục tiêu. Nghiêm Duệ chết trân đứng tại chỗ. Chờ đến khi y kịp phản ứng, Tô Trạm đã mang theo một Omega ra khỏi quán rượu, thậm chí muốn làm cái gì y còn không biết sao.