Hôn nhân đỉnh cấp
Chương 57 : Nhà có bao nhiêu quặng mỏ
Sau khi về đến biệt thự, Hứa Như thử dùng xà bông tháo chiếc nhẫn xuống, nhưng chiếc nhẫn cứ như khảm trên da cô vậy, nó không nhúc nhích một chút nào.
Lúc Lý Thế Nhiên bước vào bèn nhìn thấy gương mặt rầu rĩ thất bại của Hứa Như.
“Không được tháo!” Anh ôm chầm lấy Hứa Như từ đằng sau, ngang ngược cầm tay cô lên rửa sạch sẽ.
“Em mà đụng đến anh sẽ đổi chiếc khác.
Hứa Như nhíu mày, cô không có ý này…
“Em cảm thấy chúng ta không phải vợ chồng thật sự nên mua đại chiếc nhẫn nào re rẻ thôi là được rồi.” Hứa Như ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với Lý Thế Nhiên.
Chiếc nhẫn này đáng lý nên được Lý Thế Nhiên tặng cho người con gái anh yêu mới phải.
“Chiếc nhẫn này có đắt đâu.” Lý Thế Nhiên nắm tay cô, kéo cô ra khỏi nhà tắm.
“900 tỷ mà không đắt hả…” Gương mặt Hứa Như vằn vện sọc đen.
“Lý Thế Nhiên, nhà anh có bao nhiêu quặng mỏ đấy?” Hứa Như chợt hỏi.
Cô chỉ biết về thân phận bác sĩ của Lý Thế Nhiên, nhưng đến hôm nay cô mới biết anh là nhân tài hàng đầu trong giới nghiên cứu y dược, hơn nữa còn thu mua Thiên Nhất, trở thành ông chủ mới của công ty này.
Có phải sau này anh sẽ còn tặng cho cô nhiều bất ngờ lớn hơn nữa hay không, không…Là kinh hoảng mới đúng!
“Muốn đi xem không?” Lý Thế Nhiên nhếch đôi môi mỏng lên.
Hứa Như ngớ người, lẽ nào có thật à…
“Không không không, có điều đến lúc chúng ta ly hôn, anh không sợ em khoắng quặng mỏ nhà anh hả?” Hứa Như ngây ngô hỏi.
Trước khi cô và Hứa Như làm đám cưới thậm chí còn chưa đi giám định tài sản, hiệp ước kết hôn vẫn còn chưa ký kết.
Nếu ly hôn có phải cô sẽ thành phú bà rồi không?
“Không có cơ hội này đâu?” Lý Thế Nhiên híp mắt.
“Lẽ nào anh tính cả đời này đều không đến với người con gái anh yêu hả? Lý Thế Nhiên, thế giới này đẹp lắm, còn có tình yêu đích thật nữa.” Hứa Như nghiêm mặt nói với anh.
Lúc ấy Lý Thế Nhiên nói anh ta tuyệt đối sẽ không yêu thích cô, cô hoàn toàn tin tưởng.
Dù sao điều kiện của cô như vậy, nếu Lý Thế Nhiên vừa mắt cô thì anh ta mù thật rồi.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, sao cô gái này cứ nghĩ đến chuyện ly hôn cả ngày?
“Có phải trước đó anh bị cô nào đá nên mới không tin tưởng vào tình yêu đích thực không?” Hứa Như tự tưởng tượng ra những chuyện xưa cũ của Lý Thế Nhiên.
Chứ bằng không một người vừa có tiền vừa có quyền vừa có bối cảnh như anh ta đây, biết bao cô gái muốn nhào đến cơ chứ.
Lý Thế Nhiên lại chỉ nhìn Hứa Như chằm chằm, khó mà đoán được cảm xúc ẩn giấu trong ánh mắt tối tăm ấy của anh.
“Anh chỉ tin tưởng hôn nhân mà thôi.” Một hồi lâu sau anh mới nặng nề cất tiếng nói.
Hứa Như không hiểu, đáng lý phải yêu trước rồi mới kết hôn chứ.
Nếu đã không tin tưởng vào tình yêu thì cớ sao lại tin tưởng hôn nhân.
Hứa Như không hiểu nổi nên dứt khoát chẳng buồn nghĩ ngợi làm chi nữa, có điều vừa nghĩ đến chuyện phân chia gia tài sau khi ly hôn đã vui phơi phới.
Nhưng nếu thật sự ly hôn thì Tống Mỹ sẽ buồn lắm, ông nội cũng sẽ không vui.
Hy vọng ngày đó đến trễ một chút.
Mấy ngày tiếp theo, bởi vì Lý Thế Nhiên chịu trách nhiệm làm bác sĩ phẫu thuật chính nên ngày nào cũng khuya lơ khuya lắc mới trở về nhà, mà lúc ấy Hứa Như đã đi ngủ mất rồi.
Thứ sáu, cô bị gọi đi công tác tạm thời, vốn dĩ người đi là Lưu Thanh, nhưng cô ấy lại ngã bệnh nên đành để Hứa Như thay thế.
Hôm xuất phát mới biết có Trần Minh Thành đi cùng, có điều đợt này có không ít người theo, anh ta ngồi trên khoang hạng nhất, cô ngồi ở khoang hạng thương gia.
Hướng Hoằng đã đến Bắc thành từ trước đó, cô vừa xuống máy bay đã đụng gặp Trình Dịch Hàng.
Khu vực nghiên cứu phát triển của hạng mục hai xí nghiệp hợp tác lần này nằm ở Bắc thành, bây giờ đang bước vào giai đoạn chuẩn bị.
Hứa Như làm thư ký tạm thời cho Hướng Hoằng, phụ trách ghi chép suốt cả quá trình.
Đến tận 12 giờ khuya mới có thể về khách sạn nghỉ ngơi, mà lúc ấy Lý Thế Nhiên đã gọi cho cô vô số cú điện thoại.
Cô mới sực phát hiện ra mình quên báo cho anh biết phải việc mình thay thế đồng nghiệp đi công tác…
Cô lập tức gọi lại cho anh ngay.
“Đi công tác mà không báo cho anh à?” Lý Thế Nhiên tức giận nói, anh không liên lạc được với Hứa Như, phải gọi cho Lưu Thanh mới biết hành trình của cô.
“Em đi gấp quá nên quên mất…”Hứa Như vò đầu, thấy hơi phiền muộn.
“Có phải em cũng quên chuyện mình đã kết hôn rồi không.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên đến là lạnh lẽo.
Hứa Như im lặng, cô vẫn luôn cảm thấy mình vẫn còn độc thân.
“Đâu có.” Hứa Như phủ nhận, cô không muốn chọc giận Lý Thế Nhiên.
“Nghỉ ngơi sớm đi, biết chưa?” Một hồi sau giọng nói của Lý Thế Nhiên mới mềm mỏng trở lại.
“Em biết rồi, anh cũng vậy nhé.” Hứa Như dặn dò.
Sau khi tắt máy, giọng nói trầm thấp của Lý Thế Nhiên vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, một hồi lâu vẫn không tan biến.
Lúc ấy, Hứa Như nghe có tiếng gõ cửa vang lên, cô nhìn qua lỗ kiểm tra mới biết người đến là Trần Minh Thành.
“Anh có việc gì à?” Cô lạnh lùng hỏi.
“Chân em bị phù, lấy thuốc mỡ này thoa đi.” Trần Minh Thành đưa một lọ thuốc cho cô.
Hứa Như nhíu mày, thế mà anh ta lại phát hiện ra.
Cả ngày nay cô đều đi giày cao gót, Hứa Như thấy không quen, trước đó cô dễ bị bong gân, bây giờ vẫn thế.
“Không cần đâu, cảm ơn anh!” Hứa Như vừa dứt lời đã muốn đóng cửa lại.
Trần Minh Thành lại nhanh chóng chặn cửa, ráng nhét lọ thuốc vào tay cô: “Ngày mai không muốn đi đường nữa à? Khu vực nghiên cứu nằm ở giữa sườn núi đấy, mai em đừng đi giày cao gót nữa.”
Anh ta nói rồi bèn quay lưng bỏ đi.
Hứa Như nhíu mày, cô ném lọ thuốc vào thùng rác không chút do dự rồi mới nhờ khách sạn kiếm cho cô lọ thuốc.
Ngày hôm sau Hứa Như thay đôi giày đế bằng, theo như lịch trình hằng ngày cô phải đi gọi Hướng Hoằng dậy.
Cô dậy từ sớm, nghe tiếng điện thoại đổ chuông, giọng nói của Hướng Hoằng cất lên: “Xuống lầu ăn cơm.”
Hứa Như không dám trễ nãi, cô nhanh nhẹn đi xuống rồi lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Mới vừa nói chuyện điện thoại với anh hồi 6 tiếng trước.
Mà bây giờ anh đã xuất hiện trước mặt cô.
“Tổng giám đốc Hướng.” Hứa Như gắng gượng đi sang, lúc ánh mắt của cô dừng trên người Lý Thế Nhiên mới ngập ngừng gọi: “Mộ…Bác sĩ Lý.”
“Ngồi xuống đi, đáng lý hôm nay tôi nên gọi Lý Thế Nhiên đi chung.” Hướng Hoằng cười nói.
Nhưng Hứa Như cười không nổi, bởi thế, Lý Thế Nhiên cũng sẽ có mặt trong suốt chuyến công tác này.
Dường như cô vẫn chưa chấp nhận nổi sự thật.
” bà Lý, đừng kích động quá, không nói cho em biết vì muốn tạo bất ngờ cho em thôi.” Lý Thế Nhiên nhìn gương mặt ngơ ngác của Hứa Như, nụ cười của anh càng trở nên tươi tắn hơn.
Ngồi kế bên hai tên khẩu phật tâm xà này, Hứa Như cảm thấy bản thân mình mình thật nhỏ bé.
Không phải niềm vui bất ngờ, mà là hoảng sợ.
“Anh Mộ thật chu đáo ghê.” Hứa Như ngoài người trong nín lặng.
Lý Thế Nhiên dịu dàng xoa đầu cô.
Rồi hai người bọn họ lo bàn bạc việc công, Hứa Như lặng lẽ ăn sáng, cô nghe từ miệng hai người thốt ra tên những vị thuốc xa lạ mà ánh mắt lộ ra vẻ sùng bái.
Lý Thế Nhiên chợt quay nhìn sang, bắt gặp Hứa Như đang chăm chú nhìn bọn họ.
Hứa Như cười hì hì rồi lại cúi gằm mặt xuống.
Lý Thế Nhiên nhìn Hướng Hoằng rồi bỗng dưng cất tiếng hỏi: “Vợ tôi làm thư ký cho cậu, có gây phiền phức gì không?”
“Cũng được, ngoại trừ việc in sai ba tập tài liệu, viết sai 18 chữ trong bản ghi chép hội nghị, ghép sai một chương.”
Hứa Như xấu hổ muốn chui đầu xuống đất…
“Ừm, vậy còn đỡ, cô ấy còn chưa phá nát hạng mục này.”
Hứa Như:…
Hướng Hoằng bật cười thành tiếng, Hứa Như chưa từng đụng đến những công việc cao cấp bao giờ, quả thật hôm qua đã phạm nhiều lỗi sai.
Hơn nữa trước giờ anh ta đều yêu cầu rất nghiêm khắc, nên lại càng soi mói hơn nữa.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
69 chương
10 chương
24 chương
8 chương
18 chương
317 chương