Hôn nhân đỉnh cấp

Chương 378 : Có chạy đằng trời

Vừa về tới Lý thị, điện thoại của Lý Thành đã gọi tới. “Con cũng lâu không ăn bữa cơm cùng ông rồi, gần đây ông thấy con cũng không bận lắm.” Giọng điệu ông cụ có chút không vui. “Ông ơi, tối nay con về.” Lý Thế Nhiên nói. “Ừa, gần đây Lý Hằng đã được quyết định bổ nhiệm, nhưng nó luôn kéo dài không đi Bắc Phi, nó đang làm gì?” Hành tung của anh ta gần đây cũng rất kỳ quái, người làm ông như ông cũng không tra ra gì. “Anh ta?” Lý Thế Nhiên cau mày: “Anh ta gần đây rất thân thiết với Kỳ Chiến.” “Thằng mất dạy, phản rồi, không xem nhà họ Lý chúng ta ra gì nữa có phải không!” Ông cụ rất giận. “Ông, con sẽ xử lý anh ta, sẽ không đợi quá lâu đâu.” Giọng anh cực lạnh. “Dù sao thì cũng là người nhà họ Lý.” Ông cụ cảm khái nói. Sao lại đi tới bước hôm nay chứ. “Ông, con không quên được, anh ta tự tay giết mẹ.” Lời này vừa nói ra, Lý Thế Nhiên ấn cúp điện thoại. Khuôn mặt tràn đầy đau đớn, chỉ giây phút này mới bộc lộ ra ngoài. Không bao lâu sau, Cao Bân vào báo cáo. “Sếp Lý, chi nhánh ở Bắc Thành xảy ra chút chuyện...” Anh xem bưu kiện vừa nhận được, sắc mặt trầm trọng. “Lập tức sắp xếp máy bay tư nhân.” Vào đêm, Nam Thành bao trùm trong quang cảnh lấp lánh. Chiếc xe màu trắng chậm rãi dừng ở cổng bệnh viện Nam Thành. Hứa Như vừa tắt đèn, tiếng bước chân xa lạ như gần như xa truyền tới, cô lập tức toàn thân căng cứng. Cô lại mở đèn lên, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt. Giây phút cửa bị đẩy mở, cô bất giác căng thẳng. Thấy là Lý San, cô mới thở phào một hơi. Nhưng trong lòng vẫn có dự cảm không tốt. “Cô Hứa, dịch hôm nay vẫn còn một bình.” Cô nghi hoặc, tay bất giác giật giật. “Tôi chuẩn bị ngủ rồi, phải tiêm bao lâu.” “Nhanh thôi, trong vòng nửa tiếng.” Cô ta đáp. Châm kim xong, cô ta thu dọn rời đi, phòng bệnh chỉ còn mình cô. Cô nhìn bình thuốc xa lạ, trong đầu lóe lên gì đó, ngay lập tức liền rút tiêm truyền ra. Vài phút sau, cửa lại bị mở ra, ánh mắt Kỳ Chiến rơi trên bóng dáng gầy yếu của cô. Cô nằm trên giường, mắt nhắm, sắc mặt hơi tái. Từng bước tới gần, anh ta ôm ngang cô lên. Toàn thân cô căng cứng, cảm nhận được hơi thở xa lạ bên cạnh, cô không biết là ai, tim đập nhanh chóng, lại phải giả như ngủ say. Cửa thang máy mở ra, anh ta ôm cô ra ngoài, không xa chính là cửa hông bệnh viện. Cô khẽ hé mắt, nhìn xung quanh, đã sắp rời khỏi bệnh viện rồi. Tay khẽ nâng lên, cô dùng toàn bộ sức lực đẩy Kỳ Chiến ra, tranh thủ lúc anh ta không để ý chạy thoát khỏi cái ôm của anh ta. Kỳ Chiến cau mày, phản ứng lại, ánh mắt âm trầm híp lại. Cô chạy không nhanh, thậm chí chân cũng không mang giày, không chạy được bao lâu thì đã lảo đảo ngã, anh ta đứng trước mặt cô, bờ môi mỏng cong lên nụ cười lạnh. “Không nghĩ tới cô lại giả ngủ.” Cô lạnh lùng lườm anh ta, muốn đứng dậy, nhưng cảm giác choáng váng ngày càng nặng, cô rất chóng mặt. Mà anh ta lại lần nữa ôm cô lên, đi nhanh về phía xe dừng ở không xa. “Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Cô dùng hết sức lực mới nói ra được một câu. Anh ta kêu tài xế lái xe, rũ mắt nhìn cô, lạnh lẽo nói: “Nơi Lý Thế Nhiên không tìm thấy cô.” “Anh muốn lợi dụng tôi để uy hiếp anh ấy?” Cô nhanh chóng hiểu ra. “Người phụ nữ thông minh.” Cô cười lạnh: “Tôi và anh ta căn bản không có tình cảm, anh ta sẽ không chịu uy hiếp của anh.” “Ai biết được chứ, anh ta sắp xếp cho cô ở bệnh viện Nam Thành, đủ để nhìn ra đối với anh ta mà nói, cô rất quan trọng.” Cô im lặng, cô luôn không biết ý đồ của Lý Thế Nhiên, chỉ là anh nhiều lần nhấn mạnh rằng, anh đang bảo vệ cô. Chẳng lẽ, chính là đề phòng Kỳ Chiến? Gần đây, tình hình Kỳ thị ngày càng tệ hại, ngay cả nhà họ Lâm cũng không có cách nào cứu vãn, Kỳ Chiến muốn Lý Thế Nhiên bỏ qua cho anh ta? Trong đầu Hứa Như lóe lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng điều quan trọng nhất trước mắt, vẫn là phải rời xa người đàn ông này. Xe chậm rãi lái về phía ngoại ô, xung quanh đều rất hoang vu. “Sợ rồi sao?” Thấy sắc mặt cô tái nhợt, ý cười trên mặt anh ta càng sâu. “Đúng.” Thậm chí ngay cả thân thể cô cũng đang run rẩy. Trong đầu nhớ tới tiêm dịch Lý San tiêm cho cô lúc ở bệnh viện, hẳn chính là có tác dụng gây mê. Cô ta là người của Kỳ Chiến. Nhưng Lý San từ sớm đã làm việc bên cạnh Lý Thế Nhiên rồi. “Cô đang nghĩ gì?” Anh ta nắm cằm cô, có chút không vui. Người phụ nữ này trước giờ chưa từng nhìn thẳng anh ta. Đang nhớ Lý Thế Nhiên sao? Vừa nghĩ tới đây, toàn thân anh ta gần như bùng nổ tức giận. “Không liên quan tới anh.” Cô lãnh đạm nói. “Nếu thái độ của cô đối với tôi tốt hơn một chút, ngày tháng sau này sẽ dễ sống hơn nhiều.” Anh ta uy hiếp. Cô im lặng, từ đầu tới cuối luôn lạnh mặt với anh ta. Nửa tiếng sau, xe dừng trước cửa một tòa biệt thự. Xung quanh cỏ mọc rậm rạp, rõ ràng đã lâu không ai chỉnh trang. Hứa Như bị Kỳ Chiến kéo vào trong, sau lưng còn có mấy vệ sĩ. Cô vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, đầu thỉnh thoảng vẫn rất đau, giống như bị cái gì đó đè ép, nhưng báo cáo sức khỏe mỗi ngày lại không có gì bất thường. Phát giác thay đổi của cô, Kỳ Chiến dừng bước, xoay người đỡ cô. “Không thoải mái?” Giọng nói anh ta không che giấu được sự thân thiết. Cô cau mày, lắc đầu, nhưng một giây sau toàn thân căn bản đứng không vững, mí mắt rất nặng, như muốn hôn mê. Anh ta đi tới phòng bếp rót nước cho cô, viên thuốc màu trắng tan trong chất lỏng. Cô cố gắng mở mắt, trong tầm mắt, Kỳ Chiến muốn đút cô uống nước, cô phiền chán đẩy một cái, ly nước ngã xuống đất, sắc mặt anh ta lập tức trầm xuống. Anh ta lại đi rót nước, cô lúc này đã tỉnh táo hơn không ít, lãnh đạm nhìn anh ta, không nhận ly nước trong tay anh ta. “Cô xác định không ăn không uống?” Anh ta lạnh lẽo híp mắt. Cô nghiêng đầu đi, không để ý tới anh ta. Nhìn xung quanh, mỗi một góc đều có vệ sĩ canh chừng, cô chắp cánh cũng khó mà chạy thoát. “Buồn ngủ sao?” Sắc mặt Kỳ Chiến thật lâu sau mới ôn hòa hơn một chút: “Bên trên có phòng, cô có thể nghỉ ngơi.” “Được.” Cô đáp, đi lên lầu. Cô không muốn đối mặt với anh ta, cô nhất định phải nghĩ cách rời đi. Vừa bước vào phòng, anh ta lại cũng theo vào. Cô tức giận trừng mắt anh ta: “Anh đi ra ngoài.” “Tôi để cô lên nghỉ ngơi, nhưng chưa từng nói để cô ở một mình.” Anh ta híp mắt. “Có nhiều người canh chừng như vậy, anh cảm thấy tôi vẫn có thể trốn ra?” Cô trào phúng. Ở đây trong trong ngoài ngoài ít nhất cũng có mười mấy người canh chừng. “Tôi muốn ở cạnh cô.” Anh ta lại nói. Nghe vậy, cô cười càng thêm trào phúng: “Kỳ Chiến, đừng làm tôi ghê tởm.” Sự chán ghét của cô đập vào mắt anh ta, sắc mặt anh ta lập tức trầm xuống. “Khoảng thời gian này, chúng ta không thể hòa hợp ở chung sao?” “Anh cảm thấy tôi có thể ở chung hòa hợp với kẻ bắt cóc sao?” Cô cười lạnh.