Hôn nhân đỉnh cấp
Chương 368 : Là anh ấy ôm cậu về
“Thế nào, định để Lý Hằng đưa em về?” Lý Thế Nhiên lạnh giọng nói.
Hứa Như nghe giọng nói của anh mà sợ hãi, thật sự là quá đáng sợ.
Muốn rút tay ra, nhưng lại bị anh nắm càng chặt hơn.
Cô nhíu mày, dừng chân lại.
“Vừa rồi em đang bắt xe.” Cô giải thích.
Bỗng nhiên, cô nghĩ ra gì đó, ngoảnh đầu nhìn chiếc xe con đã lái đi xa.
Trước kia cô từng thấy chiếc xe này, trên báo của trang báo nào đó, Tần Nhi đã lên chiếc xe này.
Lúc đó cô tưởng rằng chiếc xe này là của Lý Thế Nhiên.
Nhưng giờ xem ra, là xe của Lý Hằng?
“Đừng tiếp xúc với Lý Hằng.” Lý Thế Nhiên híp mắt lại, sắc mặt rất hung ác.
Khí tức lạnh thấu xương của anh khiến Hứa Như lập tức không dám nói gì.
Thế nhưng, nhìn sắc mặt của Lý Thế Nhiên đã ôn hòa hơn nhiều.
Ít nhất có thể chắc chắn, trước giờ Lý Thế Nhiên chưa từng thiên vị Tần Nhi.
“Em không có.” Cô nói.
“Ở bên cạnh tôi.” Nói xong, để Hứa Như lên xe.
Nghe thấy lời của Lý Thế Nhiên, Hứa Như sững sờ.
Không hề hiểu ý của Lý Thế Nhiên.
Cũng không lên xe.
“Bà Lý.” Cách gọi thân quen bên tai khiến cả người Hứa Như tê dại.
Ngước mắt, nhìn vào đôi mắt thâm sâu của Lý Thế Nhiên, nụ hôn nồng nhiệt của anh đã ập tới.
Chặn cho cô gần như không thở nổi.
Trong lòng anh, cả người cô mềm tới mức căn bản không đứng được.
Chỉ có thể bám vào người đàn ông trước mặt.
“Anh… Anh thật quá đáng.” Hứa Như quát anh.
Lý Thế Nhiên đã ôm cô lên xe, giúp cô thắt dây an toàn.
Hứa Như rất mệt, phẫu thuật kéo dài 5 tiếng đồng hồ, bây giờ cô vừa nhắm mắt liền có thể ngủ.
“Nghỉ ngơi cho tốt.” Ngón tay thon dài của anh lướt trên mày cô, giọng rất dịu dàng.
Hứa Như mở mắt ra, nhưng không chịu được không khí thoải mái này, cuối cùng ngủ mất.
Khi tỉnh lại, trời đã sáng rồi.
Quả nhiên…
Bên cạnh, không có bóng dáng Lý Thế Nhiên, ngược lại cô lại đang ở… ký túc xá?
Hứa Như nhìn xung quanh, sao cô lại về rồi.
Lúc này, cửa phòng có tiếng động, Lăng Diệu thấy cô đã tỉnh, đi tới cười rất ám muội…
“Chẹp chẹp, còn tưởng là ở cùng với Lý Thế Nhiên?”
Hứa Như: …
“Lý Thế Nhiên đưa tớ về?”
“Là anh ấy ôm cậu về.”
Ở chữ “ôm” này, Lăng Diệu nhấn mạnh.
Hứa Như: …
Túm gọn tóc, cô xuống giường.
“Tối qua phẫu thuật quá muộn, nên anh ấy đưa tớ về…”
“Tớ biết, không cần giải thích đâu, tớ hiểu.”
Nghe giọng điệu của Lăng Diệu, Hứa Như biết chắc chắn cô ta đã nghĩ lệch lạc rồi…
Cô cũng không nói rõ được…
Thế nhưng, sao Lý Thế Nhiên lại không gọi cô dậy chứ?
Nhìn đồng hồ, đã gần trưa rồi.
Cô lập tức đánh răng rửa mặt xong xuôi rồi tới phòng thí nghiệm, hôm nay là thứ 7, phải tham gia nghiên cứu thuốc của Lý Thị…
Nhưng đến phòng thí nghiệm lại không có một ai, Hứa Như ngây người, cửa bị khóa.
Thế nên, chuyện gì đây?
Cô mở điện thoại, định hỏi các bạn học cùng làm nghiên cứu, nhưng phát hiện tối qua đã có thông báo, vì còn chưa sắp xếp xong nhân viên, trước mắt tạm thời ngừng nghiên cứu loại thuốc Lâm Đạt.
Vì tối qua phẫu thuật kéo dài tới rất muộn mới kết thúc, cô bỏ lỡ tin này.
Hơn nữa, chiều nay cô cũng phải tới bệnh viện giải quyết chuyện còn lại.
…
Nhà họ Lý.
Thấy Tống Dự đi tới, sắc mặt Lý Tú Tú liền sa sầm.
Muốn đóng cửa lại, nhưng Tống Dự đã nhanh chân đi vào.
Bóng người cao lớn lại gần, Lý Tú Tú trừng mắt nhìn anh ta.
“Anh tới đây làm gì?”
“Tú Tú, đừng bài xích anh, để anh ở cùng em.”
“Tôi không muốn! Tống Dự, anh ra ngoài!”
Thấy Tống Dự ngày càng lại gần, cả người Lý Tú Tú gần như nổi hết da gà, cầm gối bên cạnh đập tới.
Tống Dự bắt được.
“Tú Tú, bình tĩnh chút, anh chỉ là muốn giúp em.” Tống Dự nhíu mày, không lại gần nữa.
“Anh tôi sẽ giúp tôi, cùng lắm là ngồi tù, tôi chấp nhận rồi.” Lý Tú Tú bực bội.
Nghe thế, mắt Tống Dự dần dần lạnh hơn.
Anh ta đi tới, ôm chặt lấy Lý Tú Tú: “Em sẽ không ngồi tù đâu, chắc chắn.”
Hồi lâu, cảm xúc của Lý Tú Tú mới dịu đi một chút.
Khịt mũi, cô ta ngước mắt nhìn Tống Dự: “Tôi muốn đi tìm anh ta.”
Anh ta, đương nhiên Tống Dự biết là Kỳ Chiến.
“Không thể.”
“Tôi sẽ không ra tay.”
“Bây giờ em cần nghỉ ngơi thật tốt, không cần nghĩ gì cả, biết không?” Tống Dự dỗ dành.
“Tôi biết rồi.”
“Trưa muốn ăn gì?” Tống Dự kiên nhẫn hỏi.
“Bánh bao chiên của quán ở Thành Bắc, thế nhưng xa quá.” Lý Tú Tú thở dài, giọng điệu không giấu được thất vọng.
Tống Dự cưng chiều an ủi cô ta: “Em chờ ở đây, anh đi mua cho em.”
“Anh lại lừa tôi.” Giọng điệu của Lý Tú Tú rõ ràng không tin.
“Anh nào có nỡ lừa em, ở nhà chờ anh.”
Nói rồi, rất nhanh liền ra ngoài.
Lý Tú Tú đứng ở ban công, nhìn Tống Dự lái xe rời đi, cô ta cắn chặt môi.
Một lúc sau, thay đồ ra ngoài.
Khi Hứa Như tới bệnh viện, phía trước đỗ một chiếc taxi, mà người xuống xe không hề xa lạ, là Lý Tú Tú.
Sao cô ta lại tới đây?
Hơn nữa, hiển nhiên Lý Tú Tú cũng thấy Hứa Như, chỉ là không để ý tới cô, trực tiếp đi vào khu nằm viện.
Hứa Như nhớ ra, Kỳ Chiến nằm ở đây!
Lẽ nào Lý Tú Tú tới tìm Kỳ Chiến?
Lo lắng cô ta gây chuyện, cô lập tức thông báo cho Lý Thế Nhiên, sau đó đi theo.
Phòng bệnh của Kỳ Chiến là phòng bệnh độc lập, khi Lý Tú Tú tới, y tá cản cô ta lại.
Nhưng sức cô ta không yếu, đẩy cửa ra, đi thẳng vào phòng bệnh của Kỳ Chiến.
Phòng bệnh của Kỳ Chiến có vệ sĩ trông giữ, thấy Lý Tú Tú, lập tức ngăn cô ta lại.
Kỳ Chiến ngồi trên giường, lạnh lùng nhìn Lý Tú Tú đang tức giận.
Anh ta dặn dò vệ sĩ: “Để cô ta vào.”
Lý Tú Tú cười lạnh, đánh giá vết thương của Kỳ Chiến, anh ta thật sự biết diễn trò.
Cô ta nào có thể đánh anh ta nặng như thế, nhưng giờ cả người Kỳ Chiến đều bị thương!
Để cô ta bị phán tội, anh ta thật sự tốn nhiều công sức!
“Lẽ nào cô Lý tới thăm bệnh sao?” Kỳ Chiến châm chọc.
“Tôi tới xem xem anh chết chưa!” Lý Tú Tú tức giận nói.
“Cô ra tay quá nhẹ.”
Không hề nghi ngờ gì, lời này triệt để chọc giận Lý Tú Tú, cô ta giơ tay lên, đã sắp bóp được cổ của Kỳ Chiến.
Thế nhưng, anh ta càng nhanh hơn, đã túm được cổ tay của Lý Tú Tú.
Cùng lúc đó, Lý Thế Nhiên đã đẩy cửa đi vào.
Anh bước nhanh vào, kéo Lý Tú Tú ra.
“Cậu Kỳ, làm phiền rồi.” Lý Thế Nhiên lạnh mặt, kéo Lý Tú Tú, dẫn cô ta đi.
Nhưng Lý Tú Tú nào có chịu, ra sức giằng tay ra, không chịu đi.
“Anh, anh buông em ra!”
“Đừng ầm ĩ nữa, Lý Tú Tú!”
Nhìn hai người rời đi, Kỳ Chiến nào có bỏ qua cơ hội này, kêu to: “Mau báo cảnh sát cho tôi, có người muốn dọa dẫm tôi!”
Nghe thế, vệ sĩ luôn đứng ở cửa đương nhiên không dám chậm trễ, nhưng vừa định gọi báo cảnh sát thật, Lý Thế Nhiên đã dùng một tay cướp lấy điện thoại của anh ta, đập mạnh xuống đất.
“Anh…” Nhìn vào ánh mắt hung ác của Lý Thế Nhiên, sợ đến mức không dám nói gì.
“Báo cảnh sát cho tôi! Còn ngây ra đó làm gì?” Giọng nói của Kỳ Chiến vẫn vang lên như trước.
Lý Thế Nhiên liền dừng chân, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Kỳ Chiến: “Kỳ Chiến, đây không phải là dọa dẫm, đây là… đòi nợ.”
Đòi nợ…
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
17 chương
18 chương
34 chương
266 chương
54 chương
27 chương