Hôn nhân đỉnh cấp
Chương 308 : Đưa tay cho anh
Lúc này, ở đầu cửa vào của núi Thiên Thành, một chiếc xe màu đen bỗng phanh gấp dừng lại.
Lý Thế Nhiên nhìn cửa đã bị chặn thì sắc mặt tối trầm lại.
Một tiếng trước, Cao Bân xác nhận vị trí của Lăng Thuần là ở nơi này.
Anh đoán, Hứa Như ở bên cạnh anh ta.
Gọi điện cho Hứa Như thì mãi không liên lạc được.
Không quan tâm sự ngăn cản của nhân viên công tác, Lý Thế Nhiên leo bậc thang bộ đi lên.
Chỗ này là đường duy nhất để xuống núi.
…
Đoạn đường giữa núi Thiên Thành, một đoạn đường trước mắt xảy ra sạt lở, đường trước mặt đã không thể tiếp tục đi được nữa.
Hứa Như bỗng dừng bước, sắc mặt tối trầm lại.
Nếu như đường này không đi được, vậy thì có thể đi đường núi để xuống rồi.
Nhưng vừa mới mưa xong, đường núi cũng không dễ đi.
“Chúng ta quay lại, đợi đội thi công xử lý chỗ này rồi đi tiếp.” Lăng Thuần dứt khoát nói.
“Đi đường núi.” Hứa Như xoay người.
Cô không muốn ở lại nơi này.
“Đường núi càng nguy hiểm.” Lăng Thuần cản cô.
“Ở bên cạnh anh mới nguy hiểm.” Hứa Như cười lạnh.
Dứt lời, dọc theo đường núi mà đi xuống.
“Xuống núi thì tôi để em về Nam Thành.” Lăng Thuần ở đằng sau cô nói.
Anh ta thỏa hiệp rồi.
Tính tình của Hứa Như, là ăn mềm không ăn cứng, khiến anh ta rất đau đầu.
Người mà anh ta không muốn làm tổn thương nhất chính là cô.
Anh ta muốn dùng phương thức của mình đến bảo vệ cô, nhưng sự kháng cự của cô khiến anh ta không chịu được.
Nghe vậy, Hứa Như bỗng khựng lại, bước chân vẫn không có dừng lại.
Đối với lời của Lăng Thuần, cô tin.
“A!”
Đột nhiên, trượt chân, Hứa Như mở to mắt, không ngờ mặt đất dưới chân là nhũn như vậy, cô vừa giẫm lên, cả người gần như nghiêng đi, lảo đảo lăn xuống.
Sắc mặt của Lăng Thuần lập tức thay đổi, tay muốn túm lấy Hứa Như, nhưng tốc độ trượt của cô rất nhanh.
Hơn nữa, đường trước mặt anh bởi vì vừa mới bị Hứa Như giẫm cho trũng xuống, khoảng cách hai mét, dần tách ra ở giữa.
Gần như không thể theo kịp.
“Hứa Như! Hứa Như!” Lăng Thuần hét to, nhưng trong tầm mắt đã không nhìn thấy bóng dáng của Hứa Như đâu nữa.
Anh ta rất lo lắng, hoàn hồn, lập tức gọi cứu hộ.
…
Không biết trôi qua bao nhiêu, trên đầu truyền tới tiếng kịch liệt không thích hợp, Hứa Như từ từ mở mắt, mùi máu tanh ở khoang mũi rất nồng nặc.
Trên người nhiều chỗ không ổn đã nhắc nhở cô vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn xung quanh, không hề có bóng dáng của Lăng Thuần.
Nơi này là một sườn đồi nhỏ, bên cạnh là cây cối rậm rạp, cô vừa hay bị mắc ở đây mới không tiếp tục lăn xuống, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Dùng sức ngồi dậy, trên người Hứa Như dính đầy bùn đất, hơn nữa ướt dính, cả người đều rất khó chịu.
Cô dựa vào thân cây, nhìn xung quanh hoang vắng, lại nhìn đôi chân đã sưng tấy của mình.
Đau đến mức cô ngay cả sức đứng lên cũng không có.
Có điều không có Lăng Thuần ở bên cạnh, cô cảm thấy thoải mái không ít.
Từ từ nhắm mắt lại, cô vừa đói vừa mệt, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, muốn mở mắt ra, nhưng thật sự rất mệt…
Một lúc sau, giọng nói xa xôi mà gần kề quen thuộc truyền tới.
“Bà Lý…”
Bà Lý…
Mí mắt của Hứa Như hơi động đậy, là giọng của Lý Thế Nhiên.
Cô chắc là đang nằm mơ, cô và Lý Thế Nhiên đã ly hôn rồi, cô đã không phải bà Lý nữa rồi.
Có điều, nếu như đây là mơ, cô bằng lòng ngủ mãi.
“Bà Lý, mở mắt ra.”
Giọng nói bên tai càng lúc càng rõ ràng, Hứa Như lắc lắc đầu: “Đừng làm phiền em, em muốn ngủ.”
“Không được ngủ, mở mắt ra cho anh.” Giọng nói bá đạo của anh mang theo vài phần tức giận.
Dứt lời, cúi đầu nhắm vào cái môi đỏ mộng đó, thâm nhập, đánh thức cô.
Hứa Như nhíu chặt mày, đột nhiên lưỡi đau nhói, cô bỗng mở mắt ra.
Gương mặt đẹp trai phóng to trước mắt khiến cô giật mình.
Lý Thế Nhiên…
Cô vẫn đang trong mơ sao?
Nhưng lại không giống…
“Bà Lý, là anh.”
Cô nghe thấy giọng của anh thì thở phào.
Anh đang lo lắng cho cô sao?
“Anh… thật sự là Lý Thế Nhiên?” Cô lẩm bẩm, giơ tay tạm vào gương mặt đẹp trai của Lý Thế Nhiên.
Cảm giác tiếp xúc này thật sự… không giống như đang nằm mơ…
“Là anh, ngã nên ngốc rồi?” Lý Thế Nhiên lại gần.
Hứa Như hoàn hồn lại: “Anh mới ngốc!”
Lý Thế Nhiên mỉm cười, đưa tay ôm chặt Hứa Như vào trong lòng, sức lực đó dường như muốn khảm cô vào trong xương tủy vậy.
Hứa Như gần như không thở nổi…
Rõ ràng cảm nhận được sự sợ hãi mà hoảng loạn của anh, cô dần dần đưa tay ôm lấy anh.
“Lý Thế Nhiên, em không sao.”
Nhưng… anh sao lại ở nơi này…
Cô lẩm bẩm hỏi: “Anh sao lại ở đây?”
Nơi này là nước B, mà Lý Thế Nhiên, không phải nên ở Nam Thành sao?
“Em mất liên lạc.”
“Chúng ta đã ly hôn rồi, không phải sao?” Hứa Như bỗng đẩy anh ra.
Cô mất liên lạc, anh cũng sẽ lo lắng sao?
Nghe vậy, sắc mặt của Lý Thế Nhiên hơi tối lại.
Nắm chặt tay của Hứa Như, anh từ đầu đến cuối cũng không có buông tay.
“Anh sẽ lo lắng.”
Hứa Như có hơi căng thẳng nhìn anh: “Anh lo lắng cho em, cho nên tìm đến nơi này sao?”
Lý Thế Nhiên không có phủ nhận.
Nhìn vết thương trên người cô, chắc chắn không thể đi xuống núi.
Anh bế cô lên, Hứa Như hô lên, vô thức ôm chặt cổ của anh.
“Lý Thế Nhiên, anh thả em xuống.” Hứa Như nhíu mày.
Đường đi của nơi này rất gập ghềnh, Lý Thế Nhiên bế cô không tiện.
Nhưng anh không có buông tay, bước trên con đường đất trơn ướt, vững vàng bước về phía trước.
Tia ánh sáng cuối cùng trên bầu trời dần dần biến mất, xung quanh hoàn toàn tối lại.
Hứa Như hoảng, nhận thấy Lý Thế Nhiên mất sức, nhân lúc anh dừng bước, cô đẩy anh ra rồi tuột xuống.
“Bà Lý.” Anh gọi cô.
Hứa Như đứng ở sau lưng anh, sờ túi, điện thoại có khả năng vào lúc cô ngã xuống lúc nãy đã không thấy đâu nữa.
Cô ủ rũ tối sầm mặt, thật sự đen đủi mà!
Lý Thế Nhiên cũng rút điện thoại ra, không có tín hiệu.
Anh chỉ có thể mở đèn pin, quan sát đường ở xung quanh, ánh mắt ở lại con đường nhỏ bên phải.
Anh ngoảnh đầu nhìn Hứa Như, thấy cô khuỵu xuống, đang khó chịu bóp cổ chân.
Mùi máu tanh nhàn nhạt lan ra, Lý Thế Nhiên nhíu mày, nắm cổ tay cô.
“Đừng sờ nữa, rất nhanh thì có thể rời khỏi nơi này rồi.” Anh bình tĩnh rồi.
“Bây giờ trời đã tối, khi em xuống núi đường đều bị đá lở chặn rồi, sợ rằng phải đợi ngày mai mới có thể rời khỏi.” Hứa Như trầm giọng nói.
Hơn nữa điện của cả khu vực lớn trên núi lúc này cũng bị cắt, ngay cả đèn đường cũng không có.
“Không cần, bà Lý, đưa tay cho anh.”
Lý Thế Nhiên ngoanh đầu, ánh mắt nóng bỏng.
Ánh sáng của điện thoại hắt ra, Hứa Như rõ ràng nhìn thấy thần sắc kiên định trên mặt Lý Thế Nhiên.
Bọn họ… Tối nay có thể rời khỏi không?
Nhưng lời của Lý Thế Nhiên, cô không tự chủ mà tin tưởng.
Anh trước nay nói được làm được.
Cắn cắn môi, Hứa Như chầm chập chìa tay.
Nhưng khi cánh tay của Lý Thế Nhiên còn một chút, cô bỗng dừng lại.
Nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, cô muốn hỏi rõ một vấn đề.
“Nếu như em không có gặp nguy hiểm, anh có phải sẽ không đến tìm em nữa phải không?” Cô căng thẳng hỏi.
Nhìn Lý Thế Nhiên, muốn nghe câu trả lời của anh.
“Anh đã nói, anh sẽ không để em xảy ra chuyện.” Lý Thế Nhiên không có trả lời cô.
Nhưng lời anh đã hứa, anh sẽ làm được.
Quay lưng lại, anh khuỵu xuống trước người Hứa Như.
“Trèo lên lưng anh, xuyên qua con đường núi này chính là bậc thang bộ rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
17 chương
18 chương
34 chương
266 chương
54 chương
27 chương