Hôn nhân đỉnh cấp
Chương 297 : anh ta chỉ có thể dung túng.
Trời đã khuya, cô nhìn thời gian, ba giờ sáng.
Trực tiếp rút cây kim trên mu bàn tay ra, cô tìm điện thoại di động, bấm gọi cho Lý Thế Nhiên.
Chỉ là, từ đầu đến cuối không có ai nghe máy.
Trái tim cô dần dần nguội lạnh.
Cô không muốn ở lại đây nữa, cô phải về Nam Thành.
Bác sĩ nhìn động tác hấp tấp của cô, vội vàng giữ cô lại: “Cô Hứa, cô còn chưa xuống giường được!”
“Không phải việc của anh.” Hứa Như lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, liền cầm lấy chiếc túi ở bên cạnh lên bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lăng Thuần đứng ở bên cạnh, không có ngăn cản.
Cô khó chịu, anh ta cũng khó chịu.
Cô đau khổ, anh ta cũng đau khổ.
Cho nên, anh ta chỉ có thể dung túng cô.
“Nếu như em thật sự muốn đi, anh đưa em đi.” Một hồi sau, Lăng Thuần mới trầm giọng nói.
Hứa Như không có để ý anh ta, cầm lấy túi xách chạy ra cửa, xuống phòng khách, ở cửa có hai vệ sĩ đang đứng.
Thấy Hứa Như muốn ra ngoài, liền lạnh nhạt mà tiến lên trước ngăn cô lại.
“Xin lỗi cô chủ, không có sự dặn dò của ông chủ, cô không được ra ngoài.”
Hứa Như nhìn hai người cao lớn trước mặt, hiển nhiên thân thủ bất phàm, cô căn bản không thể đẩy bọn họ ra được.
Sự thất vọng hiện lên trên đáy mắt, cô ngồi ở phòng khách, vẫn kiên trì gọi điện thoại cho Lý Thế Nhiên.
Nhưng, vẫn là âm báo bận.
Một lúc sau, bóng dáng cao lớn của Lăng Thuần bước xuống.
“Tin tưởng anh một lần, được không?” Lăng Thuần nhìn thấy sự đau đớn và chật vật của cô vào trong mắt.
Anh ta vốn không muốn ép cô, một Hứa Như không có sinh khí, anh ta không thích,
Hứa Như ngước mắt lên, nhìn thần sắc nghiêm túc của Lăng Thuần, nhíu mày.
Cô còn có thể tin ai nữa?
“Ông sẽ không để em rời khỏi biệt thự nhà họ Lâm đâu, chỗ này trong trong ngoài ngoài đều có vệ sĩ canh chừng, ông ấy sẽ không để em đi tìm Lý Thế Nhiên nữa.”
…
Một giờ sau, Hứa Như đến sân bay.
Nhìn người đàn ông lái xe bên cạnh, suốt đường đi cô không nói một lời.
Những gì xảy ra trong những ngày qua đã khiến cuộc sống của cô bị đảo lộn.
Với thủ đoạn của Lâm Tung, chỉ e cho dù hôm nay cô có rời đi, ngày mai ông ta cũng sẽ tìm đến Nam Thành.
Nhưng, cô cũng phải đi.
“Anh đã sắp xếp một máy bay tư nhân, hai tiếng nữa sẽ đến Nam Thành.”
“Ừm.” Sắc mặt Hứa Như vẫn luôn lạnh lùng.
“Theo tình hình gần đây của ông, ông ấy sẽ không tự mình đến Nam Thành, thời gian này anh không đi được, nhưng anh có thể phái người đến bảo vệ em.”
“Anh cảm thấy Lâm Tung sẽ bắt tôi về, đúng không?” Hứa Như hỏi.
“Anh rất chắc chắn.” Lăng Thuần gật đầu.
Anh ta từ nhỏ đã ở bên cạnh Lâm Tung, vô cùng hiểu tính khí và thủ đoạn làm việc của ông ta.
Nếu ông ta đã muốn cắt đứt mối quan hệ của Hứa Như và Lý Thế Nhiên, thì tuyệt đối sẽ không để bọn họ tái hợp.
“Tại sao anh lại nói với tôi, Lăng Thuần, cho dù bây giờ anh giúp tôi, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.” Hứa Như lạnh nhạt mà nói.
Người đàn ông này, là cùng một giuộc với người nhà họ Lâm.
“Anh biết, nhưng mà, anh hy vọng em được sống tốt.” Lăng Thuần nhìn cô với ánh mắt nóng như lửa.
Anh ta không phải không muốn chiếm hữu cô, có được cô, nhưng Lăng Thuần anh ta không làm được.
Trước giờ thứ anh ta muốn là sự cam tâm tình nguyện của Hứa Như.
Hứa Như hoàn toàn không do dự mà quay người lại, cô đã không tin bất kỳ một người nào của nhà họ Lâm nữa.
…
Nhà họ Lâm.
Buổi sáng Lăng Thuần mới quay về, Lâm Vy đã phát hiện Hứa Như rời khỏi rồi.
Nhìn thấy Lăng Thuần quay về, bà ta sốt sắng hỏi: “Như đi đâu rồi?”
“Cô ấy vốn không thuộc về nơi này.” Lăng Thuần trầm giọng nói.
“Nó là con gái của tôi!” Lâm Vy tức giận nói.
“Bà Lâm, tôi thừa nhận để cho Hứa Như đi là có lòng ích kỷ của tôi, nhưng cứ ép buộc cô ấy, sẽ chỉ khiến cô ấy càng thêm hận các người thôi.”
“Nó sẽ không hận tôi, tôi là mẹ ruột của nó…”
Lăng Thuần cau mày, anh ta có thể nhìn ra, bây giờ Hứa Như đối với người nhà họ Lâm, ngoại trừ hận, chỉ e là cũng không có bất kỳ tình cảm nào khác nữa rồi.
“Để cho cô ấy yên tĩnh đi, tôi tin, cô ấy sẽ không tái hợp với Lý Thế Nhiên trong thời gian ngắn đâu.”
“Nó về Nam Thành rồi đúng không? Tôi cũng phải về.” Lâm Vy lo lắng nói.
Nhưng Lăng Thuần lại ngăn bà lại: “Ông không còn bao nhiêu thời gian nữa, thời gian này chúng ta đều ở bên cạnh với ông ấy đi.”
“Nhưng, Như nó…”
“Cô ấy sẽ chăm sóc tốt cho mình.”
“Nó làm sao có thể chăm sóc tốt cho mình được! Thật đúng là phản rồi, cháu có biết cháu đang làm cái gì không? Nó là vợ tương lai của cháu đó!” Đột nhiên, thanh âm giận dữ của Lâm Tung truyền đến.
“Ông, cháu không muốn nhốt cô ấy.” Lăng Thuần trầm giọng nói.
“Nếu như nó ngoan ngoãn nghe lời ta, ta cũng sẽ không làm như vậy!” Sắc mặt Lâm Tung trầm xuống.
Tất cả mọi người hay chuyện gì không chịu sự kiểm soát của ông ta, ông ta đều phải áp dụng thủ đoạn mạnh.
“Lâm Vy, con đi đưa nó về, bây giờ, ngay lập tức!” Lâm Tung căn dặn con gái.
Lâm Vy cau mày, bà ta cũng tán đồng với ý của Lăng Thuần.
Nếu như cưỡng ép Hứa Như ở lại, chỉ sẽ càng khiến cô ấy thêm chống đối.
“Ta nói, ta muốn nhìn thấy cháu gái của ta, bây giờ các người đang đối nghịch với ta, có đúng không?” Lâm Tung nghiêm nghị mà híp mắt lại.
Đối diện với hai người không có chút động đậy gì trước mặt, Lâm Tung càng thêm tức giận.
“Ba, ba bình tĩnh chút đi, qua một thời gian nữa, con sẽ đưa Hứa Như về.” Lâm Vy an ủi.
“Qua một thời gian nữa, là bao lâu? Bây giờ con để nó về Nam Thành, không phải là để nó về bên cạnh Lý Thế Nhiên sao?” Lâm Tung cất giọng giận dữ mà nói.
“Ta không quan tâm, nếu các người đã không nghe lời ta, ta sẽ đích thân về Nam Thành!” Nói xong, Lâm Tung căn dặn quản gia, khởi hành ngay trong ngày.
Lăng Thuần cau mày, ngăn ông lại.
“Ông, cháu bảo đảm, cháu sẽ đưa Hứa Như về.”
Lâm Tung khựng lại, Lăng Thuần mà trước giờ ông ta yêu thương nhất, coi trọng nhất, nhưng chuyện hôm nay, khiến ông ta quá thất vọng rồi.
“Ông, sức khỏe của ông không thể lao lực quá, ở nước B, chỗ này có bác sĩ tốt nhất.” Thanh âm của Lăng Thuần ôn hòa đi một chút.
Lâm Tung xị mặt, sức khỏe của ông ta, ông ta tự biết.
Bác sĩ đã sớm nói qua, bay đường dài là tuyệt đối cấm kỵ.
“Ta muốn biết động tĩnh mỗi ngày của cháu gái ta.” Lâm Tung cuối cùng cũng thỏa hiệp.
“Cháu sẽ báo cáo cho ông, yên tâm.”
Lâm Vy thở phào một hơi, thấy Lâm Tung vào phòng rồi, liền gọi cho Hứa Như.
Hứa Như không có từ chối nghe máy.
“Bà Lâm.” Ngữ khí của Hứa Như rất xa cách, ngay cả xưng hô cũng không thân mật nữa.
Lâm Vy thở dài, dịu giọng nói: “Như à, chuyện này mẹ hy vọng con đừng trách bọn mẹ, ông ngoại con thương con nhất, ông ấy hy vọng con ly hôn, là không muốn con bị Lý Thế Nhiên gạt thôi.”
Hứa Như im lặng, những lời này, cô đã nghe không ít rồi.
Nhưng cô không cho rằng người khác có quyền quyết định giúp cô.
Cho dù là người thân của cô, cũng không được.
“Các người yên tâm, tôi đã ly hôn rồi.” Hứa Như lạnh giọng nói.
Trên máy bay cô đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ đến sự bắt đầu của cô và Lý Thế Nhiên, từng chút từng chút một khi bọn họ bên nhau.
Đến tôi hôm qua, anh đồng ý ly hôn, hoàn toàn không do dự.
Cô không thể biết được tâm tư của Lý Thế Nhiên, nhưng trong lòng muốn tin, là bởi vì muốn cứu cô, anh mới đồng ý.
Nhưng đối với cô mà nói, quá là bất công rồi.
Cô không có chút quyền lựa chọn nào, cứ như vậy mà bị quyết định ly hôn.
“Con cũng biết thời gian của ông ngoại không nhiều nữa, có thời gian thì về đi, nhà họ Lâm, vĩnh viễn là nhà của con.”
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
17 chương
18 chương
34 chương
266 chương
54 chương
27 chương